Vân Trân đưa bánh bao tiết kiệm được cho Mặc Nhiễm.

Mặc Nhiễm dựa vào giường, lắc đầu.

"Ăn nhiều một chút." Vân Trân nhìn nàng ấy, "Nếu tỷ còn muốn sống."

Mặc Nhiễm nhìn nàng.

"Tỷ nên biết, đôi khi sống sót còn cần dũng khí hơn chết. Chỉ cần sống sót, sẽ còn có hi vọng. Muội nghĩ, tỷ cũng không muốn chết đi như vậy. Tỷ buông bỏ được Tam thiếu gia sao?"

Vân Trân nhắc tới Tam thiếu gia, nước mắt của Mặc Nhiễm lại rơi xuống.

"Ăn đi."

Vân Trân nhân cơ hội nhét bánh bao vào tay nàng ấy, lại rót cho nàng ấy ly nước.

Lần này Mặc Nhiễm không cự tuyệt, khó khăn cắn một miếng.

Tuy rằng trên mặt vẫn là dáng vẻ không còn gì luyến tiếc, nhưng nàng ấy đã nhận bánh bao của Vân Trân, chứng minh trong tiềm thức, nàng ấy vẫn muốn sống.

"Sau khi muội đi, vương phủ đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tỷ lại bị đưa đến đây?" Đợi nàng ấy ăn gần xong, Vân Trân hỏi.

Vừa dứt lời, động tác của Mặc Nhiễm liền dừng lại.

Không ai nói gì, trong phòng an tĩnh.

Thật lâu sau, lâu đến mức Vân Trân cho rằng đối phương sẽ không nói, Mặc Nhiễm lên tiếng: "Ta bị đuổi ra ngoài, không trở về được."

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Mặc Nhiễm cúi đầu, trầm giọng: "Vương phi muốn giết ta."

Cái gì?

Cho dù trong lúc xử lý vết thương giúp Mặc Nhiễm, Vân Trân đã đoán được một ít, nhưng hiện tại chính tai nghe nàng ấy nói vẫn khiến nàng kinh hãi.

"Tại sao bà ta lại muốn giết tỷ? Tam thiếu gia biết không?" Vân Trân hỏi.

Nghe nàng nhắc đến Tam thiếu gia, bả vai Mặc Nhiễm run lên.

"Bởi vì Tam thiếu gia không thể có con."

Nửa ngày sau, Mặc Nhiễm dùng ngữ điệu Vân Trân không thể lý giải mà trả lời.

"Gì cơ?"

Lần này, Vân Trân thật sự khiếp sợ.

Triệu Duẫn không thể có con?

"Là lần đó ngã ngựa..."

"Ừ." Mặc Nhiễm gật đầu.

Sau đó, Mặc Nhiễm kể nàng nghe mọi việc.

Từ khi Triệu Duẫn ngã ngựa, hai chân tàn phế, vương phi luôn muốn hắn có con nối dõi. Nhưng lúc ấy, Triệu Duẫn mới mất đi hai chân, tính tình thay đổi, hỉ nộ vô thường, ngay cả vương phi cũng hết cách.

Sau này, được Bạch Tà trị liệu, Triệu Duẫn đã có thể đứng lên.

Vương phi lần nữa nhắc tới vấn đề con nối dõi, Triệu Duẫn đã không phản đối như ban đầu.

Chỉ là thời điểm bảo Triệu Duẫn cưới tiểu thư của thị lang, hắn lại không đồng ý. Vương phi lấy lui làm tiến, để Mặc Nhiễm làm nha hoàn thông phòng của hắn.

Từ khi Mặc Nhiễm đi theo Triệu Duẫn, vương phi liền phái một ma ma giám sát bọn họ. Mỗi lần hành phòng xong không lâu, ma ma đều sẽ sắp xếp người bắt mạch cho nàng ấy.

Chỉ là, Mặc Nhiễm mãi vẫn không có thai.

Mặc Nhiễm còn từng nhờ Vân Trân kê cho mình thuốc điều trị thân thể.

Nhoáng cái đã mấy tháng trôi qua, bụng của Mặc Nhiễm vẫn không có động tĩnh.

Vương phi bắt đầu sốt ruột.

Bà ta sai người bắt mạch cho Mặc Nhiễm, xem có phải thân thể nàng ấy có vấn đề gì không. Nhưng kết quả kiểm tra, Mặc Nhiễm không có vấn đề, sức khỏe còn rất tốt.

Lúc này, vương phi mới nghĩ tới Triệu Duẫn.

Có phải thân thể hắn xảy ra vấn đề không?

Kết quả một lần kiểm tra này, vấn đề thật sự nằm trên người Triệu Duẫn.

Sự cố lần đó, hơn nữa thuốc nhiều hại thân, khiến Triệu Duẫn không thể có con.

Kết quả này đối với vương phi mà nói không khác gì khiến tất cả hi vọng cùng tính toán của bà ta đều thất bại.

Sau một phen tự hỏi, vương phi quyết định tạm thời che giấu chuyện này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play