Người nọ bị khóa chặt trong chăn, bị người ta coi là thi thể mà ném lên giường.

Mặc dù còn ở trên giường, người nọ lại không có phản ứng, giống như thật sự không còn hơi thở.

"Bình Nhi tỷ tỷ, người này là..." Vân Trân hỏi Bình Nhi.

Bình Nhi lạnh lùng liếc nhìn nàng: "Kinh thành đưa tới. Những phòng khác đã đầy, nên tạm thời sẽ ở chỗ ngươi. Có điều, nàng ta hẳn không ở đây bao lâu đâu,d ù sao..."

Câu kế tiếp, Bình Nhi không nói, nhưng người ở đây đều hiểu.

Có lẽ người trên giường cũng không sống được bao lâu.

"Được rồi, đừng vây quanh ở đây nữa, giải tán đi." Bình Nhi phất tay với người vây xem, lại phân phó Vân Trân, "Ngươi sắp xếp cho người này một chút, dù sao cũng sẽ ở chung mấy ngày."

"Vâng." Vân Trân nuốt lời định nói xuống, đáp.

...

Rất nhanh, người vây xem đều tản ra, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và người nằm trên giường đối diện.

Vân Trân đi đến bên giường, muốn xem tình hình người nọ.

Nhưng, thời điểm vén tóc che mặt người nọ ra, nàng không nhịn được mà cả kinh gọi.

"Mặc Nhiễm tỷ tỷ."

Vân Trân mở to hai mắt, nhìn người hơi thở thoi thóp nằm trên giường bệnh.

Sao lại là Mặc Nhiễm?

Hơn nữa chỉ mới mấy ngày không gặp, Mặc Nhiễm sao lại biến thành bộ dáng này!

Nàng ấy không phải nha hoàn thông phòng của Triệu Duẫn sao? Sao lại bị người ta đánh đến mình đầy thương tích? Hiện tại chỉ còn một hơi, còn bị đưa tới Thượng Thanh biệt trang? Trong mấy ngày nàng rời đi, vương phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Càng nghĩ, Vân Trân nhíu mày càng chặt.

"A..."

Lúc này, Mặc Nhiễm nằm trên giường thống khổ rên rỉ một tiếng.

Vân Trân từ trong kinh ngạc hoàn hồn.

Nàng khom người, cẩn thận giúp mở Mặc Nhiễm trở mình, phát hiện trên lưng nàng ấy đều là vết roi. Những vết roi đó vừa sâu vừa tàn nhẫn, sau khi bị đánh lại không kịp thời xử lý, hiện tại miệng vết thương đã hóa mủ.

Mặc Nhiễm bây giờ còn đang sốt, nếu không kịp thời trị liệu, chỉ sợ nàng ấy sống không qua đêm nay.

Nàng phải nghĩ cách cứu nàng ấy mới được!

Chỉ có cứu sống Mặc Nhiễm mới có thể biết trong vương phủ đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng, thời điểm rời khỏi vương phủ, nàng đi qua vội vàng, căn bản không mang theo nhiều thuốc trị thương như vậy.

Đúng lúc này, Niên Sanh xuất hiện.

Niên Sanh tới tìm nàng là vì sắp tới thời gian ước định đi Thanh Phong Quan, kết quả lại không thấy nàng đâu, nên hắn tới xem có phải đã xảy ra sự cố gì không.

"Ngươi hỏi ta có thể mua được thuốc trị thương ở đâu sao?" Niên Sanh hơi kinh ngạc, liếc nhìn Mặc Nhiễm nằm trên giường, lộ vẻ mặt không thể tin được, "Ngươi muốn cứu nàng ta? Nàng ta sẽ chết..."

"Chỉ cần thuốc giảm sốt và cầm máu, nàng ấy sẽ không chết được." Vân Trân vội nói.

Niên Sanh nghiêm túc nhìn nàng: "Ngươi thật sự muốn cứu nàng ta? Thuốc trị thương ở biệt trang còn quý hơn cả bánh bao đấy!"

"Ừ, ta muốn cứu nàng ấy, nàng ấy là người quen của ta." Vân Trân gật đầu.

Niên Sanh thấy nàng nghiêm túc, không giống nói đùa, vì thế nói nàng biết, muốn có thuốc trị thương thì chỉ có thể đi tìm Tống ma ma. Cả biệt trang này, chỉ có chỗ bà ta có mấy thứ đó.

"Đa tạ ngươi đã nói ta biết."

Vân Trân đút Mặc Nhiễm uống viên thuốc giữ mạng, liền chuẩn bị đi tìm Tống ma ma."

"Vậy Thanh Phong Quan..."

"Tạm thời không đi."

"Ngươi... Thôi được rồi, ta đưa ngươi đi."

"Hả?"

...

Thời điểm Vân Trân vừa tới biệt trang, Bình Nhi đã cảnh cáo nàng, tốt nhất đừng tiếp xúc với Tống ma ma, bởi vì bà ta là kẻ ăn thịt không chịu nhả xương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play