Vân Trân nằm trên giường một lát, bụng bắt đầu réo gọi.

Chỉ là lúc này biệt trang không chuẩn bị bữa tối cho hạ nhân, muốn ăn, trừ phi bỏ tiền ra.

Nhưng lần này nàng tới căn bản không ngờ tình huống ở đây là vậy, cho nên cũng không mang theo bao nhiêu bạc, mua mấy thứ kia đã tiêu không ít, cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ Tô trắc phi phân phó, bởi vậy hiện tại chỉ có thể tiết kiệm một chút.

Cũng may, sáng nay trước khi đi, Quả Nhi sợ nàng trên đường đói bụng, gói cho nàng mấy cái bánh.

Vân Trân lấy điểm tâm ra, trực tiếp nuốt xuống.

Ăn xong, nàng trở về giường, tính toán con đường tiếp theo mình phải đi.

...

Ở nơi xa lạ, ban đêm thường khó ngon giấc.

Vân Trân ngồi xe ngựa cả ngày, sau khi tới Thượng Thanh sơn biệt trang lại phải thu dọn phòng ở, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Hôm sau, thời điểm nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn.

Nàng sửng sốt vài giây, từ bên giường bật dậy, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, lúc này mới nhớ ra bản thân đã không còn ở Thính Tuyết Hiên nữa, nơi này là Thượng Thanh biệt trang.

Nàng xoa nhẹ đầu.

Đúng rồi, hôm qua Bình Nhi hình như có nói với nàng gì đó?

"Giờ Mão mỗi ngày rời giường, giờ Mão canh ba tới chỗ Hỗ đại nương nhận cơm, tới không đúng giờ, cả ngày hôm đó ngươi không cần ăn cơm nữa. Nhận cơm xong thì đến chỗ ta nhận công việc..."

Lúc này, giọng của Bình Nhi đột nhiên vang lên.

Vân Trân quay đầu, nghe tiếng bước chân dần xa, nàng vội xuống giường, rửa mặt sửa soạn một chút, liền khóa cửa, đuổi theo hướng tiếng bước chân biến mất.

Chờ nàng tới nơi ăn cơm, mới phát hiện hạ nhân đã lục tục rời đi, chỉ còn mấy người ăn chậm ngồi xổm dưới mái hiên, gặm màn thầu trong tay. Mà ở nơi phát bữa sáng có một đại thẩm hơi béo đang thu dọn, chuẩn bị rời đi.

"Hỗ đại nương." Vân Trân nhớ lại người hôm qua Bình Nhi giới thiệu, vội gọi đại thẩm phụ trách thức ăn lại, "Ta tới nhận cơm hôm nay."

"Cơm gì mà cơm?" Hỗ đại nương mất kiên nhẫn quơ cái xẻng trong tay, quát, "Thời gian đã qua rồi, ngươi mới đến đúng không! Ta nói ngươi biết, chỉ ba chữ thôi, không có cửa đâu! Muốn ăn cơm, sáng mai lại tới!"

Dứt lời, bà ta liền muốn bưng lồng hấp rời đi.

Vân Trân liếc nhìn lồng hấp, bên trong rõ ràng còn mấy cái bánh bao.

Nhưng nàng mới tới, không thể ngay ngày đầu tiên đã đắc tội Hỗ đại nương quản việc cơm nước, nếu không ngày tháng sau này sẽ càng khổ. Bởi vậy, nàng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, tỏ vẻ sợ hãi: "Hỗ đại nương, xin lỗi, ta không cố ý đến trễ. Ta tên Trân Nhi, hôm qua vừa tới, không hiểu quy củ của biệt trang, nếu có chỗ nào mạo phạm, xin Hỗ đại nương bỏ qua cho." Nói xong, nàng liền nhịn đau lấy ra ba đồng đưa cho Hỗ đại nương.

Hỗ đại nương nhận tiền của nàng, sắc mặt lúc này mới tốt hơn một chút.

Theo đó, bà ta chia bánh bao còn dư trong lồng hấp cho Vân Trân.

Sau khi nhận bánh bao, Vân Trân cảm tạ liên tục.

Hỗ đại nương liếc nhìn nàng, bưng đồ rời đi.

Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.

Chờ nàng cầm bánh báo chuẩn bị tìm một chỗ để ăn, mới phát hiện những người khác đang dùng ánh mắt quái dị nhìn mình.

Nói thế nào nhỉ? Ánh mắt không thân thiện lắm, giống như đang nhìn dê con vào nhầm bầy sói, hận không thể lập tức nhào lên cắn xé nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play