"Ngươi là ai? Đứng đây làm gì?"


Đúng lúc này, bên cạnh vang lên một tiếng không chút khách khí.


Vân Trân quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ vác rổ đang lườm mình.


"Ta là nha hoàn Trân Nhi từ vương phủ ở kinh thành đến, có lẽ sẽ ở đây một khoảng thời gian."


"Từ vương phủ tới?" Nha hoàn kia vừa nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, đi tới muốn lấy hành lý của nàng.


"Không cần phiền toái như vậy, tự ta cầm là được..." Vân Trân uyển chuyển cự tuyệt.


"Ai bảo ta mang hành lý giúp ngươi!" Nha hoàn kia nhướng mày, "Ta là muốn thu phí bảo hộ."


"Phí gì cơ?" Vân Trân tưởng mình nghe lầm.


"Phí bảo hộ! Ngươi tới Thượng Thanh biệt trang này, không giao phí bảo hộ, ngươi sẽ chết rất khó coi!" Nha hoàn kia nói.


"Trà Nhi, ngươi làm gì đấy!"


 Lúc này, có một nha hoàn lớn tuổi hơn một chút từ trong biệt trang đi ra, không vui mà nhìn nha hoàn tên Trà Nhi đứng cạnh Vân Trân.


"Bình Nhi tỷ tỷ, tỷ đúng là thích xen vào việc người khác! Chẳng lẽ mỗi lần có người mới tới, tỷ đều muốn che chở sao? Tỷ che chở bọn họ thì được ích lợi gì? Chẳng qua là hạ nhân bị chủ tử vứt bỏ mà thôi." Trà Nhi không phục.


"Câm miệng! Còn nói nữa đừng trách ta trừ lông chim của ngươi!" Nha hoàn tên Bình Nhi kia quát.


Trà Nhi dường như rất sợ nàng ấy, không cam lòng mà bĩu mỗi, buông tay lôi kéo hành lý của Vân Trân ra, ném lại ánh mắt "Tự ngươi giải quyết cho tốt" rồi bực bội chạy vào trong viện.


Chờ Trà Nhi đi rồi, Vân Trân vẫn như lọt vào trong sương mù.


Đây rốt cuộc là nơi nào?


Vì sao vừa đến cửa, liền có nha hoàn đòi nàng "phí bảo hộ"?


Còn nữa, "lông chim" khiến Trà Nhi kia sợ hãi rốt cuộc là thứ gì?


"Người mới, vào trong cùng ta."


Lúc này, Bình Nhi đứng ở cửa nói với nàng.


Dứt lời, nàng ấy xoay người vào trong thôn trang.


Vân Trân mang theo nghi hoặc đi theo.


...


Trên đường, nàng gặp mấy người trong biệt trang.


Nhưng vẻ mặt những người đó đều như chết lặng, khi trông thấy Bình Nhi cũng chỉ cứng đờ hành lễ, sau đó dùng ánh mắt tối tăm nhìn Vân Trân chằm chằm, giống như đang nhìn một người chết.


Vân Trân bị nhìn tới không được tự nhiên, vì thế nhanh chân đuổi theo Bình Nhi.


Rất nhanh, Bình Nhi dẫn nàng tới một căn phòng.


Nơi này vừa hẹp vừa ẩm ướt, bên trong chỉ có hai cái giường gỗ cũ.


Tiền đề là thứ ngay cả cỏ khô mốc meo bên trên cũng có thể được gọi là giường.


"Sau này, đây là phòng của ngươi. Người ở nơi này trước kia vừa chết tháng trước, hiện tại ngươi vừa lúc có thể ở một mình." Bình Nhi hoàn toàn không chú ý chuyện mình nói khiến Vân Trân chấn động, mặt không cảm xúc mà tiếp tục, "Sau này, giờ Mão mỗi ngày rời giường, giờ Mão canh ba tới chỗ Hỗ đại nương nhận cơm, tới không đúng giờ, cả ngày hôm đó ngươi không cần ăn cơm nữa. Nhận cơm xong thì đến chỗ ta nhận công việc. Công việc mỗi ngày bắt buộc phải hoàn thành đúng hạn, nếu không hoàn thành, vậy buổi tối ngươi đừng hòng ngủ, nếu không, sẽ bị trừ một cọng lông chim..."


"Bình Nhi tỷ tỷ..." Vân Trân nghe đến đây, không nhịn được mà cắt ngang.


Bình Nhi liếc nhìn nàng, tỏ vẻ không vui.


Có điều, Vân Trân vẫn căng da đầu hỏi: "Bình Nhi tỷ tỷ, ta muốn hỏi là, đây rốt cuộc là nơi nào? Ta vì sao phải làm những việc đó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play