Triệu Húc nhìn nàng, lại nhìn Ngụy Thư Tĩnh bên cạnh.

Cuối cùng, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Thì ra là thế, thật sự dọa ta nhảy dựng."

"Đúng vậy, chính là như thế. Tối nay thật sự cảm tạ thiếu gia." Vân Trân vội nói.

"Không cần đa tạ. Chúng ta là bằng hữu, không phải sao?" Triệu Húc nhìn hai người đối diện.

Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau, gật đầu: "Vâng, là bằng hữu."

"Vậy là được rồi." Triệu Húc rồi.

Vậy là được rồi, không phải sao?

Không truy cứu ánh mắt né tránh của nàng.

Không truy cứu lỗ hổng trong lời nói của nàng.

Không truy cứu tại sao chỉ vì muốn gặp một đại phu, lại lừa gạt những người khác?

Tại sao nơi ở của một đại phu lại có ám vệ trông coi?

...

Cùng với chuyện, nếu nàng muốn gặp người kia, rõ ràng có thể nói với hắn, hắn có thể sẽ nghĩ được cách an toàn và ổn thỏa hơn, chứ không phải để đến cảnh bị hộ vệ lục soát điều tra...

Rõ ràng có thể... Nhưng nàng thà lựa chọn Ngụy Thư Tĩnh ở trong cung, cũng không muốn lựa chọn hắn, thiếu gia vương phủ ở ngay bên cạnh nàng.

Hắn không ngốc.

Hắn có thể cảm nhận được, Vân Trân có rất nhiều chuyện giấu diếm hắn.

Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn lựa chọn tôn trọng nàng, tin tưởng nàng.

Cốc cốc cốc.

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.

Ba người Vân Trân lập tức quay đầu.

"Thiếu gia, là nô tỳ." Bên ngoài truyền tới tiếng của Bích Diên.

Triệu Húc nhìn Vân Trân, sau đó đi mở cửa.

Cửa mở, liền thấy Bích Diên cầm một tay nải.

"Thiếu gia." Bích Diên nhìn họ, "Nương nương muốn gặp ba người."

...

Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh nhận lấy tay nải, thay y phục dạ hành ra, liền cùng Triệu Húc đi theo Bích Diên tới viện của Tô trắc phi.

Lúc này đã qua rạng sáng.

Đội hộ vệ điều tra cả vương phủ một phen, vẫn không bắt được "thích khách".

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể cung tiễn Ninh Vương và Lưu Vân Bạch về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó lại ở cửa trước cửa sau bố trí nhân mã.

Mà hạ nhân ở Thính Tuyết Hiên, trải qua một phen ầm ĩ kia, cũng dần đi vào giấc.

Ba người Vân Trân theo Bích Diên xuyên qua hoa viên tới phòng của Tô trắc phi.

"Nương nương bảo thiếu gia vào trước."

Trước cửa phòng Tô trắc phi, Bích Diên nói với bọn họ.

Vân Trân nghe vậy, theo bản năng nhìn Triệu Húc.

Triệu Húc đón nhận ánh mắt của nàng, gật đầu trấn an, sau đó nâng bước vào trong.

Triệu Húc đi vào khoảng nửa canh giờ.

Trong lúc này, bên trong im ắng không một tiếng động.

Nhưng trong lòng Vân Trân trước sau đều cảm thấy bất an.

Cuối cùng, Triệu Húc đi ra, bề ngoài vẫn rất bình thường.

Nhưng Vân Trân lại mơ hồ cảm thấy, sắc mặt hắn dường như tái nhợt một chút.

Nàng đang muốn dò hỏi, Bích Diên liền gọi nàng vào.

Vân Trân hít sâu một hơi, đi vào.

...

Sau khi vào, Tô trắc phi không ở bên ngoài, mà ở trong nội thất.

Vân Trân đứng ở đó một lát, Tô trắc phi mới từ bên trong đi ra.

"Nô tỳ tham kiến nương nương." Vân Trân hành lễ.

Tô trắc phi nhìn nàng, ánh mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.

"Đêm nay ngươi vào Thự Quang Lâu làm gì?" Tô trắc phi hỏi.

Vân Trân cúi đầu, dùng câu trả lời nói với Triệu Húc lặp lại với Tô trắc phi. Có điều, với Tô trắc phi nàng không có nhiều cố kỵ như vậy, cho nên Vân Trân lại trộn lẫn nửa thật nửa giả.

"Ngươi nói, đó là một lão phụ nhân?"

"Đúng vậy." Tô trắc phi gật đầu.

Tô trắc phi nghĩ nghĩ, không tiếp tục hỏi nữa, mà nói về chuyện xảy ra ở phòng Triệu Húc đêm nay.

Vân Trân nghe tới đây, liền biết bà ta chuẩn bị trừng phạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play