Quỷ Diện bà bà cười lạnh: "Nếu ngươi không tin, cứ việc điều tra... Khụ khụ, ta chỉ là niệm tình sư phụ ngươi, khụ khụ... Có ý tốt nhắc nhở."

"Vãn bối biết tiền bối có ý tốt." Vân Trân hành lễ với đối phương, "Nếu như không phải, những lần trước vãn bối gây chuyện, tiền bối đã không chỉ 'cảnh cáo' một chút. Nhưng có vài chuyện liên quan tới người vãn bối để ý, cho nên, vãn bối không thể không điều tra rõ ràng."

"Khụ khụ... Vậy tùy ngươi..." Quỷ Diện bà bà lắc đầu, "Người trẻ tuổi... Khụ khụ... Luôn không biết tự lượng sức mình, khụ khụ..."

"Vãn bối còn muốn thỉnh giáo tiền bối một chuyện." Vân Trân chắp tay, "Tiền bối có thể nói cho vãn bối biết mục đích thật sự Lưu Vân Bạch vào Ninh Vương phủ không?"

"Khụ khụ, ngươi..."

"Vãn bối không có ác ý, chỉ là hiện giờ nhược điểm của vãn bối đang nằm trong tay Lưu Vân Bạch, hơn nữa còn liên quan tới một vị bằng hữu mà vãn bối rất để ý... Bởi vậy, vãn bối mới to gan muốn nhờ."

"Khụ khụ khụ..." Quỷ Diện bà bà ho khan vài tiếng, ôm ngực, "Từ rất lâu trước kia, khụ khụ, lão bà tử đã không thể nhìn thấu hắn... Nhưng, lão bà tử chỉ muốn nói là, đó cũng là hài tử số khổ... Khụ khụ... Hắn..."

Đúng lúc này, một ám khí từ bên ngoài đột nhiên bắn tới, nhắm ngay cổ Vân Trân.

"Tránh ra!"

Quỷ Diện bà bà hét lớn một tiếng, bắn một viên hạt dẻ vào căng chân Vân Trân.

Vân Trân khom người, ám khí lướt qua tóc nàng cắm trên mặt đất.

Lập tức, sống lưng Vân Trân một trận tê dại.

"Đi mau!" Quỷ Diện bà bà nói.

Không cần nhiều lời, Vân Trân cũng biết hành tung của họ đã bại lộ, lập tức xoay người chạy về phía cửa, đồng thời lấy ra ngân châm bên hông.

Nhưng nàng mới chạy được vài bước, đã bị ám vệ ẩn núp trong Thự Quang Lâu ngăn lại.

Trước sau một người cản đường nàng.

Không xong rồi!

Vân Trân thầm kêu một tiếng.

Ngay thời điểm ám vệ rút kiếm đâm tới, Ngụy Thư Tĩnh kịp thời quay lại, cứu nàng đi.

"Ngụy đại ca!"

Vân Trân quay đầu.

"Không sao chứ?" Ngụy Thư Tĩnh bắt lấy tay nàng, hỏi.

Vân Trân lắc đầu: "Không sao, chúng ta đi!"

"Ừ." Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.

Sau đó, y đưa nàng thoát khỏi vòng vây của ám vệ.

"Có thích khách! Có thích khách! Người đâu, có thích khách! Bắt thích khách!"

Bọn họ mới chạy ra khỏi viện, liền nghe phía sau có tiếng hạ nhân hét to, theo đó là một hồi khua chiêng gõ trống.

Từ lần trước Ninh Vương "vô cớ" trúng độc, sau khi Ninh Vương tỉnh lại, liền tăng cường phòng vệ trong vương phủ.

Nháo nhào như vậy, hộ vệ của vương phủ bị kinh động, chỉ sợ hiện tại cửa trước cửa sau đều đã có không ít thị vệ vây quanh chờ bọn họ.

Vân Trân luống cuống.

Đúng lúc này, Ngụy Thư Tĩnh đột nhiên dừng lại.

Vân Trân ngây ra, ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt y, chỉ thấy trước mặt bọn họ có một người. Chờ Vân Trân nhìn rõ người nọ là ai, sắc mặt thoáng thay đổi.

...

Triệu Húc nhìn hai người đối diện tay trong tay.

Giờ phút này, mặt hắn giấu trong bóng tối, không ai nhìn rõ sắc mặt hắn.

Không biết qua bao lâu, hoặc chỉ là trong chớp mắt, Triệu Húc lên tiếng: "Đi cùng ta!"

Dứt lời, hắn xoay người rẽ vào con đường nhỏ bên cạnh.

Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau, sau đó nhanh chóng đi theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play