"Trân Nhi, sau này ở trong phủ cố gắng tránh xa Tứ ca một chút. Ta lo huynh ấy sẽ..." Lúc này, Triệu Húc đột nhiên lên tiếng.

Huynh ấy sẽ thế nào?

Sẽ xúc phạm Vân Trân.

Trong lòng Triệu Húc vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ.

Hắn luôn cảm thấy thái độ Lưu Vân Bạch đối với Vân Trân rất khác thường, ánh mắt nhìn Vân Trân cũng không giống nhìn một nha hoàn bình thường...

Cảm giác này, từ khi ở chùa Kỳ Sơn, thời điểm Lưu Vân Bạch chỉ đích danh Vân Trân hầu hạ đã có. Qua chuyện vừa rồi, cảm giác này trong lòng hắn càng mãnh liệt.

Hắn theo bản năng không muốn để Vân Trân và Lưu Vân Bạch tiếp xúc nhiều, nói hắn suy nghĩ nhiều cũng được, nói hắn ăn dấm chua cũng thế, dù thế nào, hắn cũng không muốn Vân Trân và Lưu Vân Bạch có bất cứ qua lại nào.

Mỗi lần Lưu Vân Bạch làm như vô tình mà nhìn Vân Trân, Triệu Húc liền cảm thấy nguy cơ tràn ngập.

"Vừa rồi thiếu gia suy nghĩ vấn đề này sao?"

Vân Trân nghe xong, không khỏi kinh ngạc. Nàng còn tưởng Triệu Húc để ý câu cuối cùng của Lưu Vân Bạch.

"Thiếu gia yên tâm, nô tỳ sẽ cố gắng tránh ngài ấy." Nói xong, Vân Trân lại không nhịn được mà hỏi, "Vậy thiếu gia tin tưởng câu nói cuối cùng của Hi thiếu gia sao?"

Triệu Húc lắc đầu: "Ta không nắm bắt được con người nào, sao có thể tin hắn?"

Vân Trân thở phào: "Vậy thì tốt."

Lưu Vân Bạch này, tâm tư quá nặng, không ai đoán được trong lòng hắn đang tính toán cái gì.

Triệu Húc quả thật không nên tin hắn.

Hai người họ, một người đứng dưới ánh mặt trời, một người trốn trong bóng tối. Người đứng dưới ánh mặt trời kia dù lợi hại thế nào cũng không thể phòng bị kẻ trốn trong bóng tối mọi lúc.

...

Thời điểm Nha Sát tìm tới, Vân Trân không quá kinh ngạc.

"Đừng chạm vào ta, tự ta đi." Vân Trân nói.

Nha Sát nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, dẹp bỏ ý định trực tiếp mang nàng đi.

Vân Trân theo Nha Sát tới một nơi hẻo lánh.

Ban đầu, Vân Trân chỉ cảm thấy nơi này quen thuộc. Sau đó, ánh mắt đảo qua một cái cây đã chết, lúc này mới nhận ra chỗ này gần Thấm Viên, đồng thời cũng gần nơi khi đó Triệu Du xảy ra chuyện.

Nàng ở đây chờ một lúc, Lưu Vân Bạch liền tới.

Trong đêm đen, hắn xiêm y đỏ thẫm càng giống quỷ mị hại người trong truyền thuyết.

Vân Trân nhìn Lưu Vân Bạch, không nói gì.

Lưu Vân Bạch không hề tức giận, phất tay, Nha Sát liền biến mất trong màn đêm. Lúc này, Lưu Vân Bạch mới sửa lại cổ tay áo, nói: "Ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta không phải tà mị ăn thịt người."

"Nhưng ngươi còn đáng sợ hơn tà mị." Vân Trân lạnh giọng.

"Ha!" Lưu Vân Bạch nghe xong, khẽ cười, muốn giơ tay nâng cằm nàng, lại bị Vân Trân cảnh giác tránh đi. Lưu Vân Bạch thấy thế, nhướng mày, "Ngươi đang sợ ta."

"Ngài nghĩ trên đời này có nhiều người sau khi biết thủ đoạn của ngài vẫn không sợ ngài sao?" Vân Trân nói.

"Không, ngươi nói sai rồi." Lưu Vân Bạch lắc đầu, vươn ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào trái tim Vân Trân, "Trên đời này, người khác có thể sợ ta, nhưng chỉ có ngươi là không thể. Bởi vì nơi này của ngươi, giống ta."

"Không phải!" Vân Trân gạt tay Lưu Vân Bạch đi, nhíu mày, "Ta và ngài không giống nhau!"

Bởi vì nàng có giới hạn cuối cùng, mà Lưu Vân Bạch không có.

Cho nên, nàng vĩnh viễn sẽ không trở thành người như Lưu Vân Bạch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play