Sau lần ở hồ sen đó, dường như "vận đen" luôn quấn lấy nàng ta.

Đầu tiên là Liễu nhị công tử của Trấn Bắc Hầu phủ đột nhiên tặng tượng Ngọc, chọc Triệu Ngọc Dao ghen tuông. Nàng ta mới dỗ dành được Triệu Ngọc Dao, Triệu Ngọc Da ra ngoài tham gia tụ họp liền nghe được vài lời ra tiếng vào, trở về quyết liệt với nàng ta.

Thật ra, Triệu Ngọc Dao và nàng ta quyết liệt cũng chẳng có gì.

Dù sao, lúc trước nàng ta thân thiết với Triệu Ngọc Dao chẳng qua vì muốn chừa nhiều đường lui cho mình, mượn thân phận của Triệu Ngọc Dao mà kết giao thêm bằng hữu mà thôi.

Về sau, Triệu Ngọc Dao quyết liệt với nàng ta, nàng ta cũng không quá để trong lòng.

Kết quả không ngờ, một kẻ ngu xuẩn không đáng để nàng ta để vào mắt lại đột nhiên giống như có thần tiên ở phía sau hỗ trợ, không chỉ đoán được bài thơ kia không phải nàng ta làm, mà còn làm giả một tập thơ, kéo nàng ta từ trên mây ngã xuống bùn đất.

Từng chuyện từng chuyện.

Tô Thanh Loan có cảm giác, dường như phía sau nàng ta và Triệu Ngọc Dao đang có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Trong lòng nàng ta trước sau đều bất an.

"Con muốn nói gì?" Tô trắc phi hỏi.

Tô Thanh Loan nhíu mày: "Thanh Loan nghe ngờ, chuyện ngày ấy ở hồ sen Trân Nhi đã biết gì đó."

Nếu đứng sau mọi chuyện thật sự là nha hoàn kia, vậy nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng!

"Không phải nó!" Tô trắc phi nói, "Gần đây ta luôn phái người đi theo nó, nó không có thời gian, cũng không có năng lực này."

Không có năng lực duỗi tay tới quyền quý trong kinh thành.

Ít nhất là hiện tại, chỉ bằng năng lực của nàng, vẫn không làm được.

"Được rồi, đừng nghĩ nữa." Thấy Tô Thanh Loan còn muốn nói, "Thời gian tới con cứ ở trong phủ dưỡng bệnh, đừng ra ngoài đi loạn. Chờ tới khi đoạt lại nổi bật, ta sẽ mưu tính cho con."

"Đa tạ cô mẫu." Tô Thanh Loan cảm kích.

...

Sau chuyện giám định tập thơ, thanh danh của Tô Thanh Loan trong quyền quý ở kinh thành đã hoàn toàn bị hủy.

Triệu Ngọc Dao nhờ chuyện này, nhận được không ít đồng tình.

Một ngày của tháng sáu, Triệu Ngọc Dao còn rêu rao dẫn dắt bằng hữu của mình tới Ninh Vương phủ, đi tìm Tô Thanh Loan, chế nhạo nàng ta một phen. Trong lúc này, Tô Thanh Loan không ồn không nháo, chỉ lặng lẽ rơi lệ.

Triệu Ngọc Dao trút giận xong, đắc ý dẫn người rời đi.

"Tiểu thư, bọn họ đúng là quá đáng. Nô tỳ đi tìm Tô phi nương nương làm chủ cho người!" Nha hoàn Hỉ Nhi cắn răng.

"Không cần." Tô Thanh Loan thở dài, "Đừng vì chuyện này mà làm phiền cô mẫu."

Trong mắt nàng ta, Triệu Ngọc Dao chẳng qua chỉ tạm thời đắc ý. Người nàng ta thật sự để ý vẫn là biểu ca Triệu Húc của mình. Nhưng sau lần giám định đó, Triệu Húc chưa từng tới thăm nàng ta một lần. Ngay cả khi nàng ta phái Hỉ Nhi đi mời, hắn cũng không tới, chỉ sai người nhắn nhủ, bảo nàng ta cố gắng dưỡng bệnh, dường như cực kỳ thất vọng về nàng ta.

Hiện tại Tô Thanh Loan chỉ nghĩ, làm thế nào để sắm vai nhân vật đáng thương, tranh thủ đồng tình.

...

Một bên khác, tâm trạng Vân Trân gần đây không tồi.

Giống như không có chuyện gì đáng để vui vẻ, nhưng lại không nhịn được mà cao hứng.

Nàng mơ hồ cảm thấy, tâm tình của mình tốt có liên quan tới Triệu Húc.

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, nàng lại không rõ lý do.

Cứ như vậy, tâm trạng tốt kéo dài tới cuối tháng sáu.

Hôm nay, mọi thứ đều thay đổi.

Giữa trưa, Vân Trân làm việc xong, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi. Đúng lúc này, Bích Diên tới tìm nàng, sau đó, nàng theo Bích Diên tới viện của Tô trắc phi.

Vừa vào phòng, một cảm giác lạnh lẽo lập tức ập tới.

Nàng vội nhìn một vòng, phát hiện trong phòng có đặt mấy chậu băng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play