Mấy năm trước, năm đầu tới Nam Hoang đã là mùa đông, sinh thần của hắn sớm đã qua.

Năm thứ hai, lại vì đủ chuyện, hắn vốn định bảo nàng làm một chén mì trường thọ, kết quả cũng bỏ lỡ.

Năm thứ ba, năm thứ tư... Cùng mấy năm sau, hắn và Vân Trân đều phân cách hai nơi, mỗi lần tới sinh thần hắn đều ở núi Xích Phong. Lão sư sẽ sai người nấu cho hắn chén mì trường thọ, nhưng trước sau đều không phải chén mỳ trong lòng hắn muốn.

Năm nay cối cùng cũng có cơ hội, nhưng tâm nguyện của hắn vẫn là một chén mì trường thọ đơn giản sao?

Triệu Húc biết nội tâm của mình có bao nhiêu khát vọng mãnh liệt.

...

Tô Thanh Loan thấy hắn lại nhìn Vân Trân tới phát ngốc, không nhịn được mà siết chặt khăn trong tay.

Không bao lâu, thuyền đã đi qua mảng sen.

Thuyền đi thêm một đoạn, cuối cùng cũng tới giữa hồ.

Giữa hồ có một bãi đất trồng ít cây liễu, gió nhẹ thổi qua, cành liễu đung đưa, lại mang ý vị khác.

"Đẹp quá!"

"Đúng vậy! Không hổ là Ninh Vương phủ!"

...

Mọi người xuống thuyền, nhìn cảnh đẹp xung quanh, tán thưởng.

Lúc này, Vân Trân cùng hạ nhân khác lẳng lặng bày biện trái cây điểm tâm trong đình. Chờ bọn họ vào xong, nhóm công tử tiểu thư liền vào đình hóng gió.

Vân Trân sợ Lưu Vân Bạch lại "giở trò", trước khi hắn mở miệng đã nhường cơ hội hầu hạ hắn cho nha hoàn khác.

Lưu Vân Bạch thấy nàng trông gà hóa cuốc, không nhịn được mà cười ra tiếng.

"Lưu công tử cười gì vậy? Có chuyện gì vui sao?" Lúc này có người chú ý tới, hỏi hắn.

Lưu Vân Bạch chỉ vào phong cảnh bên ngoài: "Phong cảnh đẹp như vậy, há có đạo lý không cười?"

"Lưu công tử nói đúng!"

"A, mọi người đều ngồi đi."

"Mời ngồi."

...

Vân Trân và hai nha hoàn khác cùng người chèo thuyền chờ bên ngoài đình hóng gió.

Nàng vừa đi dạo vừa nghe động tĩnh bên trong, bên cạnh người chèo thuyền tụ tập lại trò chuyện. Nàng thế mà cảm thấy, như vậy cũng không tồi.

Không bao lâu, trong đình bắt đầu có người làm thơ.

Nơi này xanh biếc lá sen, bọn họ liền dùng sen để làm chủ đề.

Có người cướp mở đầu, nghe qua cũng bình thường.

Sau đó mọi người lại ồn ào, bảo Lưu Vân Bạch làm mấy câu.

Lưu Vân Bạch đứng lên, nói hai câu, lập tức nhận một tràng khen ngợi.

Vân Trân nghe, trong lòng lại hừ một tiếng, chỉ cảm thấy thơ của người này giống hệt con người hắn, dâm từ diễm khúc, không hề đứng đắn.

Lúc này, lại có người bảo Triệu Ngọc Dao làm thơ.

Triệu Ngọc Dao là "đệ nhất tài nữ trong kinh thành", loại chuyện này sao có thể thiếu nàng ta?

Triệu Ngọc Dao không hề thoái nhược, đứng lên, nhìn Liễu Minh Cẩn bên cạnh, thì thầm: "Thế gian hoa diệp bất tương luân, hoa nhập kim bồn hiệp tác trần. Duy hữu lục hà hồng hạm đạm, quyển thư khai hợp nhậm thiên chân. Thử hoa thử diệp thường tương ánh, thúy giảm hồng suy sầu sát nhân (*)."

(*) 世间花叶不相伦,花入金盆叶作尘。惟有绿荷红菡萏,卷舒开合任天真。此花此叶常相映,翠减红衰愁杀人: trích bài Quà tặng của hoa sen (赠荷花)- Lý Thương Ẩn (nhà Đường), dịch nghĩa: Người đời ai cũng nói hoa và lá khác nhau, hoa vào chậu vàng lá về với đất. Chỉ có sen xanh cuống đỏ ngây thơ dính chặt. Hoa lá phản chiếu lẫn nhau, xanh giảm hồng suy buồn chết người.

Triệu Ngọc Dao ngâm xong, trầm đình an tĩnh một lát. Rất nhanh, liền có người vỗ tay.

"Thơ hay! Thơ hay!"

"Không hổ là đệ nhất tài nữ của kinh thành!"

"Đúng là thơ hay! Có điều hoa sen cùng lá sen phản chiếu lẫn nhau, không biết ám chỉ Triệu tiểu thư cùng ai đây?" Lập tức có người trêu ghẹo.

Triệu Ngọc Dao giận liếc nhìn người nọ, giả vờ tức giận, sau đó lén nhìn Liễu Minh Cẩn.

"A! Thì ra là thế!"

Người trong đình liền nhìn về phía Liễu Minh Cẩn.

Liễu Minh Cẩn thấy vậy, cười bảo họ đừng nói đùa, hủy hoại danh dự của Triệu tiểu thư, nhưng trong lòng lại có mấy phần không vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play