Thời điểm Vân Trân xem vết thương ở chân Tô Thanh Loan, để tránh tị hiềm, Triệu húc và Ngụy Thư Tĩnh đều đứng bên ngoài đình hóng gió, đưa lưng về phía các nàng.
"Thanh Loan tiểu thư chỉ trật chân một chút, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hẳn sẽ không sao." Xem xong, Vân Trân đang muốn đứng lên, lại bị Tô Thanh Loan kéo lại.
"Trân Nhi, ngươi nguyện ý đến bên cạnh hầu hạ ta không?" Tô Thanh Loan thấp giọng hỏi, trong mắt mang theo chờ đợi.
Tay Vân Trân bị nàng ấy giữ chặt, chỉ có thể tiếp tục nửa quỳ dưới đất.
Nàng cúi đầu: "Hậu ái của tiểu thư, Trân Nhi thật sự cảm kích. Có điều Trân Nhi chỉ là một nha hoàn, thân bất do kỷ, tất cả đều chỉ có thể nghe theo chủ tử an bài."
"Nhưng ta thấy biểu ca rất để ý ngươi. Nếu ngươi chủ động cầu xin huynh ấy, ở lại bên cạnh hầu hạ ta, huynh ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Nếu ngươi tới bên cạnh ta, vậy đãi ngộ của ngươi sẽ giống hệt Hỉ Nhi."
Hỉ Nhi là nha hoàn Tô Thanh Loan mang từ Tô gia ở Giang Nam tới, sau khi vào Thính Tuyết Hiên, thân phận tương đương nha hoàn nhất đẳng. Cùng đãi ngộ với Hỉ Nhi...
Điều kiện như vậy, trước đừng nói Vân Trân có đồng ý hay không, ngay cả Đông Thiền đứng bên cạnh nghe cũng đỏ hai mắt, ánh mắt nhìn Vân Trân lộ rõ sự ghen ghét cùng không cam lòng.
"Tại sao lại là nô tỳ?" Trầm mặc một lúc, Vân Trân hỏi.
Tô Thanh Loan nghe xong, buông tay nàng ra, che miệng khẽ cười: "Bởi vì, ta rất thích ngươi."
Tâm trạng Vân Trân chùn xuống.
Thích nàng?
Đã từng, Lưu Vân Bạch cũng bảo nàng tới bên cạnh hầu hạ hắn.
Nhưng thời điểm Lưu Vân Bạch mở lời, tất cả tính kế đều trực tiếp thể hiện ra ngoài. Nhưng hiện tại vị Thanh Loan tiểu thư trước mắt này lại khiến người ta có chút... Không nhìn thấu.
Trong lòng không khỏi bất an.
"Ta không ép ngươi phải trả lời ngay bây giờ, ta cho ngươi thời gian suy nghĩ." Tô Thanh Loan nói, "Có điều, ta hi vọng ngươi đừng để ta chờ quá lâu."
...
Bởi vì chân của Tô Thanh Loan, cho nên chuyến đi "ngắm hoa đào" lần này của họ cứ thế kết thúc. .
ngôn tình hàiTriệu Húc gọi một phụ nhân khỏe mạnh tới cõng Tô Thanh Loan trở về.
Chờ Tô Thanh Loan đi rồi, trong đình hóng gió chỉ còn ba người Vân Trân, Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh.
"Bây giờ thế nào?" Vân Trân hỏi họ.
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau, sau đó lại nhìn Vân Trân: "Cho ngươi quyết định."
Vân Trân thật sự cũng muốn ngắm hoa đào, nhưng lại cảm thấy ba người cùng nhau du ngoạn có chút kỳ quái, nghĩ nghĩ, liền nói: "Không bằng chúng ta tới chỗ vương gia ngày ấy xảy ra chuyện xem sao?"
"Được."
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh trăm miệng cùng một lời.
Hiển nhiên, bọn họ cũng không quá thích tổ hợp "ba người cùng đi dạo".
...
Bọn họ tới nơi Ninh Vương gặp thích khách hôm đó.
Nơi này không có gì đặc biệt, chỉ là trên vách núi bên cạnh có dấu vết của dây thừng. Có diều dấu vết đó, lúc trước thời điểm Ngụy Thư Tĩnh tới xem xét cũng đã phát hiện, phỏng đoán khi ấy thích khách lợi dụng dây thừng và móc sắt từ vực thẳm trèo lên.
"Vực sâu này người bình thường rất khó trào lên. Đám thích khách đó có thể di chuyển bằng dây thừng và móc sắt, chứng tỏ chúng được huấn luyện có tổ chức, khinh công cũng không kém. Ngụy đại ca, trước đây lúc huynh ở núi Kình Thương có nghe nói trên giang hồ có tổ chức nào tương tự không?" Vân Trân hỏi.
"Ta cũng nghĩ đến điểm này, cho nên thời điểm phát hiện dấu vết, ta đã viết thư cho một vị bằng hữu trên giang hồ, tin rằng không bao lâu sẽ có hồi âm."
Vân Trân gật đầu.