Vân Trân thấp thỏm đi theo Tô trắc phi về Thính Tuyết hiên.

Tô trắc phi vào phòng, Bích Diên ở lại bên ngoài.

Vân Trân hít sâu một hơi, theo vào.

Sau khi vào, Tô trắc phi bảo nàng quỳ xuống, bản thân ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nặng nề nhìn nàng chằm chằm.

Từ năm trước sau khi theo mẫu tử Tô trắc phi hồi kinh, mãi đến hiện tại, số lần Tô trắc phi lén triệu kiến nàng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mỗi lần đơn độc triệu kiến đều khiến Vân Trân nhớ lại những chuyện không thể gặp ánh sáng trong mấy năm nay.

"Ngươi biết lỗi chưa?"

Không biết qua bao lâu, Tô trắc phi chậm rãi hỏi.

Trong lòng Vân Trân nhảy dựng, cung kính đáp: "Xin nương nương nói rõ."

"A." Tô trắc phi cười lạnh, "Xem ra mấy năm nay ngươi tiến bộ không ít, thế mà cũng có bàn tính nhỏ của mình."

Vân Trân nghe vậy, liền biết Tô trắc phi đang bất mãn nàng che giấu chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc cùng Mặc Thư. Nàng vội gục đầu, nói: "Nô tỳ không dám."

"Không dám? Ta thấy ngươi dám đấy!" Tô trắc phi trầm giọng.

Vân Trân quỳ dưới đất, trán dán vào sàn nhà, chỉ cảm thấy ánh mắt đang nhìn mình lúc này như kiếm vũ muốn chọc thủng nàng.

"Có điều, đúng là trời xui đất khiến ngươi đã giúp ta giải quyết Triệu Ngọc Dao, chặt đứt một cánh tay của người kia! Có điều nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không đổi được tật xấu làm việc nhu hòa. Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không thể mang lòng dạ đàn bà! Cuối cùng, vẫn phải là ta thay ngươi giải quyết hậu quả!"

Thay nàng giải quyết hậu quả?

Nghe đến đây, Vân Trân chấn động.

"Không sai!" Tô trắc phi như nhìn thấu nội tâm nàng, híp mắt nói, "Mấy ngày nay ngươi quá không an phận. Bởi vậy, ta kêu Bích Diên sắp xếp người đi theo ngươi, không ngờ, ngươi thế mà giấu ta nhiều chuyện như vậy. Bằng sự thông minh của ngươi, chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc nháo lớn như vậy, ngươi lại khiến nó chỉ kết thúc ở đó! Còn cả chuyện của Mặc Thư lúc sau... Ta thấy ngươi lòng dạ đàn bà như thế, không đành lòng trơ mắt nhìn ngươi bỏ lỡ cơ hội, bởi vậy liền giúp ngươi một tay..."

Tối hôm qua, Vân Trân từ Ngọc Dao Cư trở về.

Người của Tô trắc phi lại giám thị Ngọc Dao Cư cả đêm.

Sau khi tra tấn Mặc Thư xong, Triệu Ngọc Dao ném nàng ta vào phòng chất củi nhốt lại.

Tô trắc phi biết được, liền trực tiếp sai người lẻn vào phòng chất củi, hủy hoại sự trong sạch của Mặc Thư, dùng tính mạng của người thân nàng ta uy hiếp, ép nàng ta viết bức di thư kia, sau đó nhân lúc sáng sớm, trước khi hạ nhân đi mở cửa, treo Mặc Thư ở cổng lớn, giả tạo cảnh nàng ta thắt cổ tự sát.

Khó trách trước đó Vân Trân không nghĩ ra, vì sao Triệu Ngọc Dao lại làm lớn chuyện của Mặc Thư đến như vậy?

Khi nãy ở đại sảnh, mọi người đều thấy Liễu trắc phi hùng hổ dọa người, nhưng ai có thể ngờ, kẻ đứng sau lưng tất cả thế mà lại là Tô trắc phi?

...

Rời khỏi viện của Tô trắc phi, Vân Trân ngẩng đầu nhìn phương xa, rõ ràng mùa đông đã qua, nàng lại cảm thấy vô cùng rét lạnh. Nàng không hề cảm thấy Mặc Thư hay Triệu Ngọc Dao đáng thương, nhưng thủ đoạn của Tô trắc phi thật sự khiến nàng sợ hãi.

Trưa hôm đó, Triệu Ngọc Dao bị đưa tới chùa cổ.

Thời điểm Triệu Ngọc Dao bị tiễn đi, Vân Trân đứng ở một góc chăm chú chứng kiến tất cả.

Nàng biết, đây không phải kết thúc, chỉ là bắt đầu.

Rồi sẽ có một ngày Triệu Ngọc Dao trở về.

Chỉ là trước đó, nàng bắt buộc phải khiến bản thân nắm thật nhiều lợi thế trong tay, như vậy mới có thể an ổn.

Tiễn Triệu Ngọc Dao đi không bao lâu, Triệu Húc cùng đoàn người Tô gia đến từ Giang Nam về tới Ninh Vương phủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play