"Trân Nhi, không sao chứ?" Quả Nhi lo lắng nhìn nàng.

"Không sao, ngươi đừng lo lắng." Vân Trân lắc đầu.

Trước khi đi, nàng lại dặn dò Quả Nhi, bảo nàng ấy canh giữ ngoài cửa, nếu nghe thấy tình hình bên trong không ổn, lập tức tới thủy tạ trong rừng trúc mời Tam thiếu gia tới đây, cứ nói Đại tiểu thư xảy ra chuyện.

Quả Nhi gật đầu, ý bảo mình đã nhớ.

Sau đó, Vân Trân theo người Ninh Vương phái tới qua chủ viện.

Vào chủ viện, họ lập tức tới đại sảnh.

Dọc đường, bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Chờ tới đại sảnh rồi, mới phát hiện chủ tử trong vương phủ, ngoại trừ Tam thiếu gia Triệu Duẫn cùng Nhị tiểu thư Triệu Ngọc Kính còn nhớ, những người khác đều đến đủ, ngay cả Ngũ thiếu gia cũng tới.

Sau khi vào, Vân Trân nhìn nhanh một vòng, thời điểm đảo qua Tô trắc phi, hơi dừng một chút, sau đó nàng quỳ gối bên cạnh Triệu Ngọc Dao, thỉnh an chủ tử đang ngồi.

"Không cần bái!" Ninh Vương giơ tay cắt ngang, "Ngươi chính là nha hoàn Trân Nhi của Thính Tuyết Hiên?"

"Hồi vương gia, nô tỳ đúng là Trân Nhi." Vân Trân trả lời.

"Mấy ngày trước, khi Ngũ thiếu gia rơi xuống nước ở thủy tạ trong rưng trúc, ngươi cũng có mặt?" Ninh Vương hỏi.

Ninh Vương dứt lời, Vân Trân sửng sốt.

Nàng cho rằng, tìm nàng tới là vì cái chết của Mặc Thư, kết quả không ngờ, thế mà là chuyện ở thủy tạ rừng trúc ngày đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn những người ngồi đây, nhất thời đắn đo do dự.

Hẳn là có người cố ý nhắc với Ninh Vương việc này.

Thấm phu nhân luôn không khoa trương, không thể là bà ấy.

Hiện tại vẫn chưa phải thời điểm công khai đối địch với vương phi, cho nên cũng không thể là Tô trắc phi.

Cơ phu nhân tuy rằng được sủng ái, nhưng trong tay không có quyền lực. Mai phu nhân thì không có liên quan tới chuyện này... Cho nên cuối cùng, chỉ có thể là Liễu trắc phi luôn đối đầu với vương phi.

Mặc Thư đột nhiên chết.

Thủy tạ trong rừng trúc, chuyện cũ nhắc lại.

Chẳng lẽ phía sau hai chuyện này đều là Liễu trắc phi tính kế?

...

Suy nghĩ nhiều như vậy, thật ra cũng chỉ trong chớp mắt.

Rất nhanh, Vân Trân liền ngẩng đầu, trả lời vấn đề của Ninh Vương: "Hồi vương gia, ngay lúc đó quả thật nô tỳ có mặt."

Nàng vừa nói xong, lập tức cảm nhận có ánh mắt phẫn nộ dừng trên người mình. Không cần quay đầu, nàng cũng biết đó là Triệu Ngọc Dao.

"Vừa rồi Liễu phi nói, chuyện Ngũ thiếu gia rơi xuống nước có liên quan tới Đại tiểu thư. Nếu lúc ấy ngươi có mặt, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc là chuyện thế nào?" Ninh Vương nghiêm túc nhìn nàng.

Vân Trân ngẩng đầu, nhìn về phía Tô trắc phi.

Tô trắc phi chỉ nhàn nhạt nhìn, đây là bảo nàng tự đưa ra quyết định.

Vân Trân cúi đầu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu đáp: "Hôm đó, nô tỳ một vài việc mà chọc giận Đại tiểu thư. Cho nên, Đại tiểu thư kéo nô tỳ tới bên hồ gần thủy tạ trong rừng trúc dạy dỗ, vừa lúc bị Ngũ thiếu gia gặp được. Ngũ thiếu gia chạy tới, sau đó không cẩn thận trượt chân rơi xuống hồ. Sự việc chính là như vậy."

Triệu Ngọc Dao kinh ngạc nhìn nàng, hiển nhiên không thể tin nàng thế mà thay nàng ta che giấu.

"Ngươi đang nói dối!" Bên kia, Liễu trắc phi đương nhiên không chấp nhận câu trả lời này, "Ngũ thiếu gia, là như thế sao? Tự ngươi rơi xuống nước?"

Nhưng Triệu Du chỉ là tên ngốc, không có cách nào trả lời bà ta.

"Phụ vương, nữ nhi thật sự vô tội." Triệu Ngọc Dao ủy khuất nói.

Cung mày Ninh Vương vốn nhíu chặt cũng thả lỏng một chút.

"Đại tiểu thư vì sao lại phạt ngươi?"

Đúng lúc này, Tô trắc phi vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng.

Triệu Ngọc Dao còn chưa cao hứng xong, thân thể liền cứng đờ, căng thẳng nhìn Vân Trân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play