"Nô tỳ, nô tỳ..."
Mặc Thư quỳ dưới đất, khóc lóc, "Tiểu thư, nô tỳ oan uổng. Nô tỳ không biết gì cả. Là ả!" Nàng ta đột nhiên giơ tay chỉ vào Vân Trân, "Là ả! Là ả hãm hại nô tỳ! Ả ghi hận chuyện lúc trước, cho nên giá họa nô tỳ!"
Triệu Ngọc Dao nhìn Vân Trân.
"Tiểu thư, nô tỳ không có!" Kêu oan xong, Vân Trân chuyển hướng Mặc Thư, "Mặc Thư tỷ tỷ, tỷ dám nói túi tiền này không phải của tỷ? Tỷ dám nói tờ giấy trong túi tiền không phải tỷ viết cho Liễu thiếu gia?"
"Ta..." Mặc Thư há miệng thở dốc, sắc mặt cứng đờ.
Cho dù nàng ta nói không biết túi tiền là chuyện thế nào, nhưng chữ viết và thêu phẩm không làm giả được.
"Tiểu thư..." Mặc Thư cuống quít nhìn Triệu Ngọc Dao.
Triệu Ngọc Dao vừa thất vọng vừa bi phẫn trừng mắt nhìn nàng ta, ngay sau đó chỉ vào Vân Trân, hỏi: "Ngươi nói đi, đây rốt cuộc là chuyện thế nào?"
Vân Trân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào hư không, bắt đầu "nhớ lại".
"Sau chuyện ở thủy tạ trong rừng trúc, trong lòng nô tỳ vẫn luôn thấp thỏm bất an. Hôm qua, Mặc Thư tỷ tỷ tới tìm nô tỳ, nói Đại tiểu thư chuẩn bị xử tử nô tỳ, còn cả Ngũ thiếu gia..."
"Lớn mật!" Triệu Ngọc Dao trầm giọng cắt ngang, "Ta nói lời này khi nào?"
Nói xong, nàng ta trừng mắt liếc nhìn Mặc Thư.
Mặc Thư căng thẳng, trong lòng thầm kêu một tiếng "Không xong rồi".
Chuyện Vân Trân vừa nói, Triệu Ngọc Dao cũng chỉ lén nói với nàng ta, đặc biệt là câu cùng xử tử Ngũ thiếu gia... Hiện tại bị Vân Trân nói thẳng ra như vậy, chỉ sợ Triệu Ngọc Dao càng hoài nghi nàng ta.
"Nô tỳ cũng chỉ là nghe Mặc Thư tỷ tỷ nói." Vân Trân giống như hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Mặc Thư và Triệu Ngọc Dao thay đổi, lại bổ sung một câu.
"Ngươi nói dối! Ta chưa từng nói!" Mặc Thư tức giận tới cả người run rẩy.
"Câm miệng!" Triệu Ngọc Dao lập tức cắt ngang, sau đó nói với Vân Trân, "Ngươi tiếp tục!"
Vân Trân hít sâu một hơi, nói: "Hôm qua, sau khi nghe Mặc Thư tỷ tỷ nói như vậy, trong lòng nô tỳ cực kỳ sợ hãi. Sau đó, Mặc Thư tỷ tỷ lại nói, nếu nô tỳ thay tỷ ấy làm một việc, vậy tỷ ấy có thể ở trước mặt Đại tiểu thư nói đỡ cho nô tỳ và Ngũ thiếu gia." Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút, "Sau đó, Mặc Thư tỷ tỷ giao túi tiền này cho nô tỳ, bảo nô tỳ đi đưa cho Liễu thiếu gia. Nô tỳ sợ hãi, nên liền đồng ý."
Chuyện tiếp theo đều như dự đoán của Triệu Ngọc Dao.
Vân Trân nói xong, trong viện an tĩnh tới đáng sợ.
Ánh mắt Triệu Ngọc Dao âm trầm nhìn Mặc Thư.
Mặc Thư ngồi bệt dưới đất, vừa tuyệt vọng lại vừa phẫn nộ.
Nàng ta biết, nàng ta xong đời.
Cho dù có giải thích thế nào, Vân Trân cũng có thể chọc thủng lời giải thích của nàng ta. .
truyện tiên hiệp hayĐơn giản là vì túi tiền kia là sự thật, tờ giấy trong túi tiền kia cũng là sự thật.
Trong nháy mắt đó, nàng ta vô cùng oán hận Vân Trân.
"Tiện nhân!" Mặc Thư hét to, nhào qua Vân Trân, "Tại sao ngươi lại hại ta? Tại sao lại hại ta như vậy? Ta hận ngươi! Ta phải đánh chết ngươi..."
...
Cuối cùng, Mặc Thư đương nhiên không thể đánh chết Vân Trân.
Bởi vì trước đó, nàng ta đã bị người của Triệu Ngọc Dao giữ chặt.
Sau đó, Triệu Ngọc Dao ra lệnh không được nói ra chuyện hôm nay, nói xong, liền sai người đuổi nàng đi.
Khoảnh khắc xoay người, nét căng thẳng trên mặt Vân Trân đã không còn, thay vào đó là lạnh nhạt.
Lạnh nhạt nghe Mặc Thư khóc lóc cầu xin, lạnh nhạt nghe Triệu Ngọc Dao nói muốn treo Mặc Thư lên đánh, lạnh nhạt... Lạnh nhạt cười, trong mắt tràn ngập lạnh băng cùng tàn nhẫn.
Hết cách rồi.
Nàng chẳng qua chỉ muốn sống mà thôi, muốn Triệu Du cũng giống nàng, sống thật tốt.