Nàng còn đang lo, không biết dùng cách gì để giải quyết nguy cơ của Triệu Du của mình, lại có thể "trả lời" với chủ tử kia.
Không ngờ, Mặc Thư thế mà tự tay giao nhược điểm cho nàng.
Vân Trân nhếch miệng cười.
Cũng không biết thời điểm Triệu Ngọc Dao biết người thật sự "đoạt" Liễu Minh Cẩn với mình không phải Vân Trân, mà là nha hoàn Mặc Thư nàng ta tín nhiệm nhất, nàng ta sẽ có phản ứng gì?
"Ha!"
Nghĩ đến đây, Vân Trân nhịn không được mà bật cười thành tiếng, một tay giơ ngọc bội lên, "Thiếu gia, xem ra ngọc bội của ngài đúng thật có thể mang đến vận may cho nô tỳ."
...
Sau đó, Mặc Thư lại tới bên hồ tìm túi tiền.
Nhưng, vẫn không tìm được.
Nghĩ đến túi tiền làm rơi ở đây, lòng Mặc Thư liền như lửa đốt.
Chờ nàng ta tìm hết những nơi có thể tìm thấy, vẫn không tìm ra túi tiền.
Lúc này, nàng ta chỉ có thể tự an ủi mình, nói túi tiền có khả năng rơi dưới hồ, cho dù bị người ta tìm được, cũng chưa chắc sẽ liên tưởng tới nàng ta.
Cứ như vậy hai ngày trôi qua, Mặc Thư không thấy ai cầm túi tiền tới tìm mình, dần dần, nàng ta cũng thả lỏng cảnh giác.
Mà đúng lúc này, Vân Trân mang túi tiền ra ngoài Ninh Vương phủ.
Sau đó, nàng liền ở trên phố "trùng hợp" gặp Liễu Minh Cẩn.
"Thật khéo, như thế cũng gặp được." Liễu Minh Cẩn gấp quạt xếp trong tay, cười với nàng.
"Không khéo! Ta có việc muốn phiền Liễu công tử."
...
Một lát sau, bọn họ tìm một phòng trà lâu ngồi xuống.
Liễu Minh Cẩn cầm túi tiền nàng đưa, nhìn hình thêu lá liễu bên trên, liền nhướng mày với nàng, giống như đang hỏi: Từ khi nào ngươi bắt đầu yêu thầm bổn công tử vậy?
Bên trong còn có đồ - Vân Trân dùng mắt ra hiệu.
Liễu Minh Cẩn mang theo vài phần tò mò mở túi tiền ra, từ bên trong lấy ra một tờ giấy: "Cả đời chưa biết tương tư, mới có thể tương tư, đau khổ vì vương tư. Ngươi quả thật yêu thầm bổn công tử!"
"Tiếp tục." Vân Trân cúi đầu uống ngụm trà.
"Tiếp tục còn không phải... Thư? Thư là cái gì..." .
Đam Mỹ HàiRất nhanh, trên mặt Liễu Minh Cẩn lộ vẻ kinh ngạc.
Lúc này, Vân Trân mới buông ly trà xuống, híp mắt nhìn hắn, cười nói: "Liễu công tử, hôm nay ta cố ý tới đây, thật ra là vì thay một vị tỷ tỷ trong phủ tặng túi tiền này cho ngài, mong ngài có thể nhận lấy..."
"Đây là cái quái quỷ gì? Ta không cần!" Vân Trân còn chưa nói xong, Liễu Minh Cẩn đã ném lại túi tiền lên bàn, "Ngươi vẫn là thay ta trả lại thứ này cho vị tỷ tỷ gì đó của ngươi, cứ nói... Cứ nói ý tốt của cô nương, Liễu mỗ không có phúc để nhận, mong nàng ấy thứ lỗi."
Ở trong các nữ tử chưa xuất giá ở kinh thành, nhân khí của Liễu Minh Cẩn vẫn luôn rất cao. Lúc trước, có người cũng to gan nhờ ca ca đệ đệ trong nhà tặng đồ cho hắn. Người tặng đồ đều bị hắn trực tiếp đuổi về, nếu tâm tình không tốt, còn sẽ trực tiếp tuyệt giao.
Dần dần, bằng hữu bên cạnh đều biết tính tình hắn, nên không hỗ trợ tặng đồ nữa.
Hôm nay, hắn nể mặt đối phương là Vân Trân, thái độ mới tốt một chút, hiện tại, chỉ cảm thấy túi tiền vừa sờ qua vô cùng khó chịu.
Vân Trân thấy hắn có phản ứng như vậy, không nhịn được mà u sầu: "Vậy phải làm sao đây? Ngài không cần, ta trở về phải trả lời sao mới tốt?" Nói tới đây, nàng dừng một chút, thương lượng, "Không bằng, ngài viết phong thư hồi âm cho vị tỷ tỷ trong phủ kia, uyển chuyển từ chối, như vậy ta cũng dễ trả lời."
"Thôi được."
Liễu Minh Cẩn ngẫm lại thấy không có vấn đề gì, liền đồng ý.
...
Sau đó, Vân Trân mang thư của Liễu Minh Cẩn về Ninh Vương phủ.
Vào đêm, nàng lén tới Ngọc Dao Cư.
"Ngươi tìm ai?" Nha hoàn ở cửa hỏi.
"Phiền ngươi gọi Mặc Thư tỷ tỷ giúp ta."
Vân Trân nhéo góc áo, nhỏ giọng.