Vân Trân vừa dứt lời, đối diện an tĩnh vài giây.

Rất nhanh, Phán Nhi chỉ vào nàng, mắng: "Ngươi giả ngốc hả?"

"Ta không giả ngốc." Vân Trân bày ra vẻ mặt vô tội, "Vừa rồi ta đang muốn vấn an Đông Thiền tỷ tỷ, nhưng ta còn chưa mở miệng, Phán Nhi ngươi đã giành trước hỏi ta, ta sao có thể xen vào? Các ngươi đều biết con người ta đầu óc không tốt lắm, cho nên nương nương mới không thích ta. Phán Nhi ngươi hỏi ta vừa đi đâu, ta liền cố gắng nhớ lại, kết quả quên vấn an Đông Thiền tỷ tỷ."

"Ngươi... Ngươi có ý gì hả?" Phàn Nhi tức giận đến nhảy dựng lên, "Ý ngươi là ta hại ngươi không thể vấn an Đông Thiền tỷ tỷ?"

"Phán Nhi, ta không nói ngươi như vậy. Ngươi đừng thừa nhận, bằng không mọi người sẽ tin." Vân Trân sốt ruột nói.

"Ngươi, ngươi..." Phán Nhi vén tay áo muốn đánh người.

"Phán Nhi! Ngươi muốn làm gì hả?" Lúc này, Đông Thiền lên tiếng.

Nàng ta tốt xấu gì cũng là nha hoàn nhị đẳng.

Nàng ta còn chưa nói gì, Phán Nhi đã bao biện làm thay, việc này bảo nàng ta gác mặt mũi đi đâu?

Phán Nhi bị gọi lại, nhìn Vân Trân ở ngay trước mặt lại không thể làm gì, tức giận trong lòng rất khó diễn tả bằng lời.

"Ngươi... Trong tay ngươi đang cầm thứ gì?"

Đúng lúc này, nàng ta chú ý tới hộp gấm trong tay Vân Trân. Không đợi Vân Trân hoàn hồn, nàng ta tiến lên hai bước, trực tiếp giật lấy hộp gấm.

Nhìn hộp gấm Triệu Húc tặng bị cướp đi, Vân Tân muốn giật lại, kết quả Phán Nhi đã trở về bên cạnh Đông Thiền, đắc ý trừng mắt nhìn Vân Trân: "Đông Thiền tỷ tỷ, tỷ xem hộp gấm này, đẹp đẽ quý giá như thế khẳng định một nha hoàn quét rác như Trân Nhi không thể có được. Muội đoán, thứ này nhất định trộm ở chỗ chủ tử! Đông Thiền tỷ tỷ, chúng ta mau mở ra xem, xem Trân Nhi rốt cuộc trộm của chủ tử thứ gì?"

Phán Nhi nói xong, trong lòng Vân Trân lộp bộp một tiếng.

Mắt thấy Đông Thiền duỗi tay muốn mở ra.

"Đông Thiền tỷ tỷ, không thể!" Vân Trân hét lên.

Đông Thiền dừng lại, bất mãn nhìn nàng chằm chằm.

Mà đám người Phán Nhi và Trúc Nhi bên cạnh Đông Thiền đều lộ vẻ mặt cao hứng, đặc biệt là Phán Nhi, thái độ vui sướng khi người gặp họa.

Người đối diện đều chờ nàng giải thích.

Vân Trân hít sâu một hơi, nói: "Đông Thiền tỷ tỷ, hộp gấm kia không thể mở ra!"

"Tại sao?" Đông Thiền nâng cằm, cao ngạo hỏi, "Chẳng lẽ đúng như Phán Nhi nói, ngươi trộm đồ của chủ tử, có tật giật mình?"

"Bởi vì... Bởi vì trong đó... Có độc trùng!" Vân Trân sợ hãi nói.

"Độc trùng... Cái gì, ngươi nói trong này có độc trùng!" Đông Thiền hét lên, vội vứt hộp gấm đi.

Mấy nha hoàn kia nghe xong cũng hoảng sợ lui về sau.

"Ngươi... Ngươi không gạt chúng ta đấy chứ?" Phán Nhi chỉ vào nàng, hỏi.

Vân Trân đi đến bên cạnh nhặt hộp gấm lên, vỗ vỗ, đưa cho Phán Nhi: "Chi bằng ngươi tự kiểm tra đi?"

"Ta... Ta..." Phán Nhi theo bản năng nhìn Đông Thiền.

Đông Thiền cau mày, bảo nàng ta đi lên.

Phán Nhi run rẩy duỗi tay nhận lấy hộp gấm trong tay Vân Trân.

Nhưng ngay thời điểm nàng ta chuẩn bị mở ra, đột nhiên phát hiện một mặt của chiếc hộp thế mà có con sâu màu nâu từ bên dưới bò lên.

"A! Độc trùng! Thật sự có độc trùng!"

Phán Nhi hét lớn, hộp gấm rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play