Lý Chấp và Triệu Hải tới chỗ thống lĩnh.
Đối với rất nhiều thị vệ mà nói, đó thật sự là việc tốt, nhưng với Lý Chấp lại không phải. Thống lĩnh thế mà điều hắn và Triệu Hải đi theo bảo vệ vị Hoàng Quý Phi nương nương kia.
"Đúng là việc tốt." Hộ vệ mới từ bên trong ra, không nhịn được mà nói với Lý Chấp.
"Có gì tốt hả?" Lý Chấp lộ vẻ uể oải ỉu xìu.
"Sao lại không tốt?" Triệu Hải nói, "Thống lĩnh điều chúng ta đi theo bảo vệ Hoàng Quý Phi nương nương, vậy chứng minh chúng ta có cơ hội nhìn thấy Hoàng Quý Phi nương nương. Chỉ cần lộ mặt với Hoàng Quý Phi nương nương, chúng ta chắc chắn tiền đồ vô lượng."
Càng nói, Triệu Hải càng hưng phấn.
Nhưng Lý Chấp đứng cạnh lại chẳng có hứng thú.
Nói đúng hơn là, hắn đang bực bội.
Hắn rất có thành kiến với Thịnh Hoàng Quý Phi. Trước đây chỉ bảo hắn làm thị vệ bình thường, hắn đã không kiên nhẫn. Hiện tại, lại kêu hắn cả ngày đi theo bảo vệ người kia, Lý Chấp sợ không khống chế được thành kiến của mình, làm ra chuyện khác người.
"Nè, huynh đệ! Sao còn mặt ủ mày ê thế?" Triệu Hải vỗ vai Lý Chấp một cái, "Ngươi rốt cuộc đang buồn bực gì hả? Người đó là Hoàng Quý Phi nương nương, là nữ nhân được bệ hạ sủng ái nhất trong thiên hạ này. Nếu ngươi được nàng ấy ưu ái, nói không chừng chuyện của ngươi và người trong lòng ngươi sẽ thành."
"Người trong lòng gì hả? Ngươi đừng nói hươu nói vượn!" Lý Chấp phản bác.
Triệu Hải tiếp tục trêu ghẹo, Lý Chấp cũng không để ý.
Có điều, trong lòng lại có suy nghĩ.
Nói không chừng có thể như Triệu Hải nói.
Người ngày ấy xuất hiện trong hậu cung, nhưng Lý Chấp tìm đã lâu vẫn không tìm được nàng. Đi theo Hoàng Quý Phi, cho dù không thể như Triệu Hải nói, nhưng ít nhất cũng có thể theo Hoàng Quý Phi tới nhiều nơi hơn, không chừng sẽ tìm được người đó.
...
Lý Chấp và Triệu Hải, từng người đều có tâm sự.
Trưa hôm đó, bọn họ đổi chỗ ở, dọn tới nơi dành cho thị vệ thân cận.
Có rất nhiều người trong đội thị vệ.
Tại thời điểm nào, ai ở đâu, cách Hoàng Quý Phi bao xa... Tất cả đều có quy định.
Lý Chấp và Triệu Hải vào thị vệ sở, mãi đến nửa tháng sau mới được phân nhiệm vụ cụ thể. Trước đó, bọn họ đều được huấn luyện. Dù sao an nguy của Hoàng Quý Phi vô cùng quan trọng, nếu xảy ra chuyện gì, kẻ hèn như thị vệ bọn họ không thể gánh vác.
"Thịnh Hoàng Quý Phi không hổ là nương nương sủng quan lục cung! Dung mạo và khí chất của nàng ấy nữ nhân bên ngoài căn bản không thể so sánh được. Lúc trước ta cảm thấy Quý Chi tỷ tỷ của Ngự Thiện Phòng rất xinh đẹp, nhưng mãi đến khi nhìn thấy Hoàng Quý Phi nương nương, ta mới biết cái gì là đẹp."
Hôm nay, Triệu Hải đi làm nhiệm vụ trở về, quơ tay múa chân nói với Lý Chấp. Gã không ngừng dùng đủ từ ngữ ca ngợi Thịnh Hoàng Quý Phi.
Nhưng trên thực tế, hôm nay gã căn bản không hề tới gần. Thị vệ thân cận như gã có chút yêu cầu nghiêm khắc. Phải luôn đi theo Hoàng Quý Phi, nhưng không thể quá gần, còn phải truyền lúc nào thì tới lúc ấy.
Hôm nay, Triệu Hải chỉ từ xa nhìn bóng dáng của Thịnh Hoàng Quý Phi, ngay cả sườn mặt cũng mơ hồ.
Trong lòng gã, Thịnh Hoàng Quý Phi như tiên tử thiên cung.
Lý Chấp nghe xong, không cho là đúng.
Hắn cảm thấy Triệu Hải khen Thịnh Hoàng Quý Phi như vậy chẳng qua vì danh hiệu "Hoàng Quý Phi" của Thịnh Hoàng Quý Phi mà thôi.
Hắn cảm thấy, nếu muốn nói đẹp, hẳn là người hôm ấy ở đình hóng gió.
Nếu Triệu Hải gặp người ấy, khẳng định sẽ không còn cảm thấy Hoàng Quý Phi đẹp nữa.
...
Rất nhanh, đã đến lượt Lý Chấp nhận nhiệm vụ.