"Không cần giải thích." Vân Trân nói.

Nghe đáp án của nàng, sắc mặt Triệu Húc trở nên dữ tợn.

Hắn vừa hận, vừa giận, vừa không cam lòng, lại ghen ghét.

"Không cần giải thích? Hay cho một câu không cần giải thích!" Triệu Húc nhìn Vân Trân. Giờ phút này, hắn đã hoàn toàn không khống chế được cảm xúc của mình, "Nhưng nếu trẫm một hai muốn nghe Hoàng Quý Phi giải thích thì sao? Hoàng Quý Phi, trẫm muốn nghe nàng giải thích! Tất cả việc này, trẫm cảm thấy trẫm cần nàng giải thích!"

Vân Trân nhìn hắn, sau đó nhìn Tô Thái Hậu.

Ánh mắt nàng và Tô Thái Hậu chạm nhau.

Từ nơi đó nàng nhìn thấy thắng lợi.

Lúc này, Tô Thái Hậu như người chiến thắng, đứng ở vị trí cao cao tại thượng đắc ý nhìn xuống nàng

Đúng vậy, bà ta nên đắc ý.

Bởi vì mọi việc đều nằm trong kế hoạch của bà ta.

Thậm chí kế hoạch của bà ta còn nhiều hơn dự đoán của Vân Trân.

Ví dụ như, bắt người của bộ lạc Sư Thứu lại.

Bọn họ khiến nàng cho rằng những người đó đã chạy trốn.

Nhưng trên thực tế, không có.

Những người đó không chạy trốn được.

Trước khi đào tẩu, bọn họ đã bị bắt lại.

Hiện giờ, nhân chứng vật chứng có đủ, cho dù Vân Trân muốn phản bác cũng không phản bác được.

Hơn nữa người tới khách điếm là tâm phúc của Triệu Húc. Là tâm phúc của Triệu Húc tự mình đưa nàng từ khách điếm về. Đây đều là sự thật, nàng không thể giải thích.

Bởi vì ngay từ đầu Tô Thái Hậu đã đoán được sau khi nàng nhìn thấy phong thư kia, dù có đi cùng người của Ngụy Thư Tĩnh hay không, nàng đều sẽ tới khách điếm, tìm hiểu nguyên nhân Ngụy Thư Tĩnh viết một phong thư như vậy.

Nàng muốn đi xác định, Ngụy Thư Tĩnh có an toàn hay không.

Thậm chí, nàng muốn tương kế tựu kế.

Dù là khả năng nào, từ lúc Vân Trân nhận phong thư kia, nàng đã bước vào cái bẫy của Tô Thái Hậu.

Lúc này, cho dù nàng có trăm cái miệng cũng không thể giải thích sự việc hôm nay.

"Thần thiếp chỉ có thể nói tâm ý thần thiếp dành cho bệ hạ chưa từng thay đổi." Vân Trân cúi đầu.

Triệu Húc ngồi bên trên, nắm chặt long ỷ.

Tô Thái Hậu ngồi cạnh, ý cười trên mặt không che giấu được.

...

Sau đó, Vân Trân bị nhốt vào Tê Phượng Cung.

Tê Phượng Cung đã từng náo nhiệt trong chớp mắt biến thành lãnh cung.

Triệu Húc giải tán tất cả cung nhân ở Tê Phượng Cung, chỉ có Thanh Hà xin được ở lại hầu hạ Vân Trân.

Triệu Húc đồng ý.

Từ đấy, Tệ Phương Cung biến thành cấm địa của hậu cung. Không có sự cho phép của Triệu Húc, ngay cả Thái Tử Triệu Hoài Ngọc cũng không thể tùy tiện bước vào.

Đối với cách trừng phạt này, Tô Thái Hậu không quá vừa lòng.

Nhưng bà ta biết, đây đã là cực hận của Triệu Húc.

Cũng không thể ép Triệu Húc ban một ly rượu độc cho nàng đúng không?

Thật ra Tô Thái Hậu rất muốn làm như vậy.

Nhưng từ khi Tê Phượng Cung biến thành lãnh cung, đừng nói là Thái Tử và Duệ Vương, ngay cả bà ta cũng không vào được. Bên ngoài Tê Phượng Cung kia, dù là sáng hay tối đều có thị vệ đứng đầy.

Nếu mới tới, còn tưởng đây là ngục giam của hoàng cung.

...

Ngày tháng cứ thế trôi qua.

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Mãi đến nửa năm sau, Triệu Húc vẫn không có ý thả Vân Trân ra.

Dần dần, trong cung ngoài cung bắt đầu nổi tâm tư khác.

Tô Thái Hậu muốn tuyển thêm người cho Triệu Húc, đại thần triều đình cũng muốn dâng nữ nhi hầu hạ Triệu Húc, nhưng Triệu Húc đều cự tuyệt.

Có hôm, hắn chịu không nổi, nổi trận lôi đình, những người đó mới ngừng nghỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play