Nếu cả đời cũng không thay đổi được thì sao?

Vấn đề cuối cùng của Triệu Húc mãi vẫn không có được đáp án.

Đúng vậy, nếu là cả đời thì sao?

Bọn họ sẽ như thế nào?

Chẳng lẽ cứ nghi ngờ nhau như thế?

Vân Trân rơi vào trầm mặc.

Đêm nay, Triệu Húc không bỏ đi.

Bọn họ vẫn ngủ chung một giường. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ ý thức được thì ra trái tim họ đã xa nhau đến thế.

Dù ở ngay bên cạnh nhau, trái tim vẫn rất xa.

...

Hôm sau, chuyện Triệu Húc ngủ lại Tê Phượng Cung truyền tới An Bình Cung.

Rầm!

Nghe xong, Tô Thái Hậu tức giận đến mức trực tiếp đập đổ chén thuốc Bích Diên bưng tới.

Bà ta phẫn nộ nhìn chằm chằm chén thuốc vỡ thành mảnh nhỏ dưới đất, giống như coi chén thuốc kia là Vân Trân.

"Thái Hậu bớt giận." Bích Diên cúi đầu.

"Bớt giận? Ngươi bảo ai gia bớt giận thế nào? Nữ nhân kia! Nữ nhân kia! Khụ khụ khụ..." Tô Thái Hậu ho khan.

"Thái Hậu..." Bích Diên vội chạy tới đỡ lấy Tô Thái Hậu.

Tô Thái Hậu chậm rãi ngồi xuống giường.

"Thái Hậu..." Bích Diên nhìn bà ta, "Người phải chú ý sức khỏe của mình."

"Người kia một ngày còn sống tốt, ai gia một ngày không thể khỏe lại được! Ai gia không ngờ... Không ngờ hoàng đế thế mà... Thế mà hồ đồ như vậy... Khó khăn lắm mới khiến ngài ấy cho rằng trong lòng nữ nhân kia còn nghĩ tới một nam nhân khác. Nhưng dù nữ nhân kia và một nam nhân khác có tư tình, còn ngầm qua lại, ngài ấy... Ngài ấy cũng không để ý? Một chút cũng không để ý sao?"

"Thái Hậu..." Bích Diên nhìn bà ta, trong lòng có chuyện muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Dù sao nam nhân khác mà Tô Thái Hậu nhắc tới cũng là...

Bốn chữ phía sau, nàng ta không nên nói, ngay cả nghĩ cũng không được. Bởi vì đó là cấm kỵ, là cấm kỵ tuyệt đối không thể nói ra! Nếu không, sự việc không đơn giản như rơi đầu.

"E rằng trong lòng bệ hạ vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ..." Bích Diên chỉ đành an ủi Tô Thái Hậu trước.

"Không thể hoàn toàn buông bỏ..." Tô Thái Hậu hừ lạnh, "Xem ra chúng ta quá coi thường tình cảm hoàng đế dành cho nữ nhân kia! Vậy kế tiếp sẽ không còn đơn giản thế này. Chúng ta cứ chờ xem, xem đến ai mới là người cười đến cuối cùng."

...

Hai tháng kế tiếp, hoàng cung thái bình.

Sự thái bình này khiến Vân Trân mơ hồ cảm thấy bất an.

Bởi vì quá khác thường.

Nếu kẻ đứng sau thật sự là người nàng phỏng đoán, vậy người kia không thể chỉ có một chiêu như vậy.

Khẳng định còn có hậu chiêu.

Nhưng sẽ là gì?

Vân Trân bây giờ không hề có manh mối.

Điều duy nhất nàng có thể làm là lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi người kia ra tay.

Mà mấy ngày nay, quan hệ giữa Vân Trân và Triệu Húc cũng dần hòa hoãn.

Chỉ cần không nhắc tới chuyện ấy, giữa bọn họ sẽ trở về bộ dáng vốn co.

"Hòa bình" trước mắt chẳng qua là tạm thời che giấu những vấn đề kia. Vân Trân biết nếu không có cách giải quyết, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Nhưng hiện tại, nàng lại không tìm được cách tốt hơn để giải quyết.

Rất nhanh, Vân Trân đã cảm nhận được bão táp tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play