Triệu Húc nổi trận lôi đình.

Ma ma và hạ nhân biết tai vạ đến nơi, vội cầu tình.

Nhưng lần đó Triệu Húc không hề nương tay, trực tiếp hạ lệnh loạn côn đánh chết hạ nhân và ma ma hầu hạ Triệu Du, những người tham dự cũng bị đánh năm mươi đại bản. Đánh xong, ai còn mạng để sống đều bị lưu đày.

Triệu Húc đưa Triệu Du về cung, truyền thái y chữa trị.

Tốn hơn hai tháng, Triệu Du mới được cứu.

Nhưng lần đó, tuy Triệu Du được cứu về, nhưng lại càng ngu dại hơn trước. Ngày trước, ít ra nó còn nhớ người xung quanh. Hiện tại, ngay cả người bên cạnh nó cũng không nhớ được.

Sau khi bệnh khỏi, Triệu Húc lại đưa Triệu Du về biệt viện. Nhưng lần này, hạ nhân chăm sóc Triệu Du đều do hắn lựa chọn, ngoài ra còn phái ám vệ âm thầm bảo vệ Triệu Du. Mỗi lần rảnh, hắn sẽ dẫn A Linh và Tiểu Từ tới chơi đùa với Triệu Du.

Cứ thế, tình hình dần có chuyển biến đẹp.

Chuyện lúc trước không còn xảy ra nữa.

Vì sốt cao lần đó, Triệu Du đã hoàn toàn quên mất chuyện ngày xưa, trong đó bao gồm mẫu phi của nó, cũng bao gồm Vân Trân.

Cho nên lần này Vân Trân đi thăm Triệu Du, Triệu Du không giống ngày trước, lập tức nhận ra nàng.

Kể xong, bản thân Triệu Húc cũng thổn thức.

Năm ấy, Triệu Duẫn dâng tấu chương, thỉnh cầu hắn ân chuẩn cho mình đưa Du Nhi rời khỏi kinh thành, tới đất phong. Nhưng khi đó, hắn chỉ suy xét thân phận của Triệu Duẫn, gia tộc Vương thị sau lưng Triệu Duẫn, do vậy đề phòng Triệu Duẫn, thậm chí đề phòng Triệu Du.

Hắn quên mất rằng Du Nhi đã là tên ngốc.

Cho dù hắn phái người đáng tin tới chiếu cố Du Nhi, cũng không thể thay thế người thân.

Dù sao đám hạ nhân đó và Du Nhi vẫn có khoảng cách thân phận. Cho dù chiếu cố Du Nhi, bọn họ cũng không có cách nào cho Du Nhi tình thân như người nhà.

Cũng nhờ lần đó, sau khi Du Nhi gặp chuyện, Triệu Húc mới nhận ra điều này.

Nhưng nếu cho hắn lựa chọn lại, hắn vẫn lựa chọn giống ngày trước.

Bởi vì không ai đoán được lòng người.

Sinh ra ở hoàng gia, rất khó cảm nhận tình huynh đệ thật sự.

Hắn không có cách nào xác định sau khi đưa Triệu Du rời kinh, Triệu Duẫn thật sự sẽ buông bỏ tất cả, an phận thủ thường.

Triệu Duẫn không thể bảo đảm với hắn, hắn cũng không thể tin Triệu Duẫn, tin người Vương gia.

Nếu hắn thả Triệu Duẫn đi là thả hổ về rừng thì sao? Nếu Triệu Duẫn rời xa kinh thành lâu rồi, bị những người khác dụ hoặc, bắt đầu có suy nghĩ không an phận với vị trí này, bắt đầu không cam lòng thì sao? Nếu Triệu Duẫn đột nhiên bắt đầu oán hận thì sao?

Nhưng khi ấy Triệu Duẫn đã ở đất phong xa xôi, Triệu Húc căn bản không thể biết tình hình ở đất phong của Triệu Duẫn, dù muốn làm gì đó cũng đã ngoài tầm tay.

Chỉ sợ đến cuối cùng sẽ cho Triệu Duẫn cơ hội cánh chim đầy đặn.

Còn về Triệu Du...

Nếu có một ngày nó đột nhiên tỉnh táo lại thì sao?

Từ nhỏ Triệu du đã hiểu chuyện.

Mọi người chỉ quen Triệu Du si ngốc, không ai biết Triệu Du khi tỉnh táo lại sẽ thế nào. Nếu Triệu Du tỉnh tạo lại là kẻ lòng muông dạ thú thì sao? Nếu nó muốn báo thù cho mẫu phi nó thì sao?

Những chuyện này đều không thể đoán được.

Đối với Triệu Húc mà nói, tất cả chuyện không thể khống chế đều nguy hiểm. Hắn thà đặt nguy hiểm đó ở dưới mí mắt, như vậy, cho dù có một ngày bọn họ thật sự làm ầm ĩ lên, hắn cũng không đến mức không biết gì cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play