Xung quanh đã tối xuống.

Ngoại trừ cung nhân gác đêm ngoài cửa, những người khác đều đã nghỉ ngơi.

Nhưng hai người nằm trên giường lúc này, dù là Triệu Húc hay Vân Trân hình như đều không ngủ được.

Vân Trân không ngủ được là vì Triệu Húc nằm cạnh.

Từ năm năm trước chia xa, bọn họ chưa từng ngủ cùng giường.

Sau khi ánh nến tắt, thị giác bị hạn chế, thính giác, khứu giác, còn cả xúc giác liền trở nên nhạy cảm. Thậm chí đã có một khoảng cách, nàng vẫn nghe được tiếng tim đập của người nọ.

Nhưng Vân Trân biết, đây có lẽ chỉ là ảo giác của nàng.

Thứ nàng nghe thấy không phải nhịp tim của Triệu Húc, mà là tiếng lòng của chính mình.

Nàng không thể bình tĩnh được.

Đột nhiên, nàng nhận thấy người bên cạnh cử động.

Triệu Húc trở mình, tay đặt lên vai nàng.

Khoảnh khắc đó, cả người Vân Trân cứng đờ.

Nhưng Triệu Húc giống như không phát hiện, trực tiếp duỗi tay tới kéo Vân Trân vào lòng. Rất nhanh, Vân Trân đã nằm trong lòng hắn, lưng kề sát lồng ngực hắn, hai người tựa vào nhau. Tiếng hít thở của Triệu Húc cứ thế mà ở bên tai.

Vân Trân ngây ra một lúc, sau đó thử cử động.

"Đừng nhúc nhích!" Lúc này, giọng của Triệu Húc từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Vân Trân cảm nhận cánh tay kia dùng sức.

Triệu Húc ôm nàng.

Qua hồ lâu, thấy hắn không có bước tiếp theo, Vân Trân mới dần thả lỏng, rồi cứ thế thiếp đi. Sau khi hơi thở nàng đều đều, Triệu Húc mở mắt.

Trong đêm đen, hắn nhìn sườn mặt nàng.

Đôi mắt kia vừa phức tạp lại thâm trầm.

...

Hôm sau, khi Vân Trân tỉnh lại, Triệu Húc đã rời đi.

Là hoàng đế, hôm nay Triệu Húc có ngày nghỉ, không cần trời chưa sáng đã dậy thượng triều. Nhưng là hoàng đế, chuyện hôm nay cần hắn xử lý cũng rất nhiều.

Cho nên thời điểm Vân Trân tỉnh lại, chỉ thấy một cung nữ chờ bên cạnh.

Cung nữ thỉnh an, sau đó hầu hạ nàng rửa mặt.

Lúc rửa mặt, hồn vía Vân Trân cứ ở trên mây, không biết nghĩ đến chuyện gì.

Có lẽ chính nàng cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.

Mơ mơ màng màng rửa mặt xong, sau khi dùng bữa sáng, nàng đến An Bình Cung thỉnh an Tô Thái Hậu. Quy củ ở hậu cung này không quá nghiêm, không cần mỗi ngày đều đi thỉnh an Thái Hậu. Nhưng hôm nay là ngày đầu năm mới, có chút khác biệt.

Thời điểm Vân Trân tới An Bình Cung, Tô Thái Hậu còn chưa rửa mặt chải đầu xong. Giống nàng, các phi tần hậu cung tới sớm đều chờ trong thiên điện.

Thấy Vân Trân tới, đám phi tần vốn đang ghé vào nhau nói chuyện đều nhìn qua.

Trong ánh mắt của họ có hâm mộ, đương nhiên cũng có ghen ghét.

Vân Trân thử nghĩ một chút, liền hiểu đây là chuyện gì.

Có lẽ chuyện tối qua Triệu Húc nghỉ ngơi ở Vân Thủy Cung đã truyền tới các cung khác, cho nên lần này nàng tới mới bị chú ý.

"Ngươi nói xem Vân phi này rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mà cướp được người từ trong tay Hoán Phi chứ? Trước kia chưa từng có ai dám làm vậy." Đột nhiên, nàng nghe bên cạnh có người thì thầm nghị luận.

"Tối qua bệ hạ có ý gì chứ? Chẳng lẽ là muốn tuyên bố với mọi người Vân phi vẫn được sủng ái sao?"

"Ta không biết Vân phi dùng thủ đoạn gì, ta chỉ biết Vân phi làm như vậy chắc chắn đắc tội Hoán Phi. Các ngươi cứ chờ trò hay đi."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play