Vân Trân xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn đại trạch hào môn trước mặt.

Phủ đệ này ước chừng chiếm nửa con đường, trên cổng lớn màu đỏ thẳm treo bảng hiệu mạ vàng ba chữ "Ninh Vương phủ". Ở góc trái bên dưới bảng hiệu còn có con dấu đương kim Thánh Thượng tự tay viết. Nơi xa, ngói lưu ly bị phủ một tầng tuyết trắng, lại tăng vài phần lạnh lẽo nghiêm ngặt của tòa phủ đệ xa hoa này.

Phía trước, Bích Diên cùng Xuân Miêu đỡ Tô trắc phi xuống xe ngựa, Vân Trân và Quả Nhi vội chạy tới.

Tô trắc phi đứng dưới bậc thang, nhìn bảng hiệu trên đầu, khóe mắt ngấn lệ.

"Mẫu phi."

Lúc này, Triệu Húc đã tới bên cạnh, nghiêng đầu nhìn bà ta.

Tô trắc phi hoàn hồn, đè nén kích động trong lòng, gật đầu: "Đi thôi." Nói rồi, bà ta nâng bước đi vào trong.

Triệu Húc ở bên cạnh đỡ bà ta.

Vân Trân đi theo sau cùng.

Thời điểm sắp bước qua ngạch cửa, một cơn gió lạnh ập tới khiến nàng chấn động giật mình.

Nàng hơi dừng bước, sau đó cảm nhận có ánh mắt đang dừng trên người mình. Nàng quay đầu, đụng trúng cặp mắt bình tĩnh của Ngụy Thư Tĩnh.

Ngụy Thư Tĩnh gật đầu.

Vân Trân hít sâu một hơi, khẽ cười với y, sau đó nâng bước đi vào.

...

Ngoại trừ Lý quản sự cùng người của ông ta, lần này Tô trắc phi chỉ dẫn theo Bích Diên, Xuân Miêu, Vân Trân, Quả Nhi, Nguyên Bảo cùng Ngụy Thư Tĩnh hồi kinh.

Chờ họ vào vương phủ, Vân Trân liền thấy có nha hoàn đi tới, thì thầm vài câu với Lý quản sự. Lý quản sự lộ nét do dự, dường như cố kỵ gì đó, nói với Tô trắc phi: "Nếu Tô phi nương nương cùng Tứ thiếu gia đã hồi phủ, vậy lão nô cũng nên đi báo cáo với chủ tử."

Tô trắc phi gật đầu.

Lý quản sự dẫn theo người rời đi.

Bọn họ đứng ở cửa một lúc.

Rất nhanh liền phát hiện có chỗ không thích hợp.

"Sao một hạ nhân cũng không có?" Nguyên Bảo thì thầm.

Đúng vậy.

Vân Trân cũng nghi hoặc.

Sau khi Lý quản sự rời đi, những hạ nhân giữ cửa cũng lục tục rời khỏi, ngay cả hạ nhân tiếp đón cũng không có. Hành lý bọn họ mang từ Nam Hoang tới cũng đều để ở cửa, không ai quản.

"Nương nương?" Bích Diên nhìn Tô trắc phi.

Tô trắc phi lộ vẻ không vui.

Hiển nhiên, là có người cố ý.

Tô trắc phi thân là trắc phi nương nương của vương phủ, Triệu Húc lại là Tứ thiếu gia, bọn họ ngàn dặm xa xôi từ Nam Hoang trở về, cho dù phu nhân phẩm cấp khác không ra nghênh đón, ít nhất cũng nên an bài tổng quản thân phận cao một chút tới xử lý.

Kết quả bây giờ hay rồi, đừng nói là tổng quản của phu nhân, ngay cả hạ nhân dẫn đường cũng không có. Đây không phải cố ý vả vào mặt mẫu tử Tô Trắc phi thì còn là gì?

"Đúng là khinh người quá đáng!" Triệu Húc nhíu mày.

Sắc mặt Tô trắc phi cũng âm trầm, nhìn chằm chằm phía trước không nói câu nào.

Bầu không khí vô cùng căng thẳng.

Một lát sau, Tô trắc phi lên tiếng: "Nếu đã không có ai dẫn đường, vậy chúng ta tự mình đi tìm! Nguyên Bảo, ngươi ở lại trông coi hành lý."

"Vâng." Nguyên Bảo đáp.

Tô trắc phi để lại Nguyên Bảo, sau đó dẫn theo mấy người họ đi vào vương phủ.

...

Trong bầu không khí áp lực này, nhưng Vân Trân vẫn không nhịn được mà đánh giá vương phủ.

Đình đài lầu các, uốn lượn quanh co, rường cột chạm trổ, sắc thái phong phú, núi giả nước chảy, tình thơ ý họa...

Một bước một cảnh, mỗi một chỗ đều thể hiện sự tôn quý của chủ nhân cùng tay nghề cao siêu của thợ thủ công làm tác phẩm.

Có điều rất nhanh, nàng đã không còn tâm tình thưởng thức những điều này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play