Nhưng ít ra khi nàng cầm nhẫn ban chỉ tới trước mặt Cổ Tát Cưu, Cổ Tát Cưu sẽ vì lời hẹn trước đây mà không lập tức lấy mạng nàng, đuổi nàng đi, khẳng định sẽ cho nàng một cơ hội.

Chỉ cần nàng có cơ hội ở lại bên cạnh Cổ Tát Cưu, chuyện phía sau đều dễ làm.

Đây là chuyện thứ nhất.

Thứ hai, thân phận của nàng.

Bốn năm trước, thời điểm nàng rời khỏi kinh thành, Triệu Húc cũng không nói ra chân tướng. Hắn tuyên bố với bên ngoài sức khỏe nàng không tốt, cần ở ngoài tĩnh dưỡng. Còn về nơi tĩnh dưỡng ở đâu, vì không để ai quấy rầy, Triệu Húc không nói. Mấy năm nay, ngay cả Thái Tử cũng không có cơ hội đi gặp nàng.

Cho nên hiện tại, thân phận của nàng đối với bên ngoài vẫn là Vân phi nương nương của hậu cung, vẫn là nữ nhân của Triệu Húc.

Nữ nhân của Triệu Húc...

Thân phận như vậy khác với mưu sĩ.

Đầu tiên, vì nàng là nữ nhân, đối thủ có thể sẽ theo bản năng thả lỏng cảnh giác. Bởi vì nếu người đi là mưu sĩ, ngay từ lúc đầu xuất hiện, tộc Cổ Tát đã có đề phòng.

Cổ Tát Cưu biết quan hệ giữa nàng và Triệu Húc.

Cho dù gã không tin đế vương sẽ vì hậu phi mà từ bỏ thứ gì đó trong trận chiến này, nhưng ít ra nếu không thể đồng ý, gã hoàn toàn có thể bắt nàng làm con tin.

Dù sao thân phận của nàng không giống những người khác.

Nếu Triệu Húc không đồng ý, ở trước mặt mọi người giết nàng, đây cũng coi như là ra oai phủ đầu.

Cho nên, người đàm phán với Cổ Tát Cưu chỉ có thể là nàng, cũng chỉ có nàng thích hợp nhất.

Nhưng người không thích hợp nhất vẫn chính là nàng.

Bởi vì người không nên xuất hiện ở đây nhất chính là nàng.

Nàng đã rời đi bốn năm.

Nàng có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, xuất hiện ở Tái Bắc, ở Tây Nhung,... Nhưng không thể xuất hiện ở Nam Hoang, xuất hiện trong quân doanh của Triệu Húc ngay lúc này!

Đây là chuyện tuyệt đối không nên có!

Nàng không nên xuất hiện ở đây.

Cho dù xuất hiện, nàng cũng không nên xuất hiện trước mặt Triệu Húc, để Triệu Húc nhìn thấy nàng, huống chi còn là lấy thân phận Vân phi đảm nhiệm việc đàm phán với Cổ Tát Cưu.

Bởi vì ngay cả bản thân nàng cũng không biết sau khi thân phận bại lộ, nàng sẽ mang đến hậu quả gì? Thứ nàng phải đối mặt, thứ Triệu Húc phải đối mặt, thậm chí là A Linh ở kinh thành phải đối mặt...

Tất cả đều không thể đoán trước được.

Thật ra Vân Trân vẫn sợ.

Đúng vậy, sợ.

Nàng đã rời đi bốn năm, rời đi suốt bốn năm.

Năm đó, là nàng lựa chọn ra đi, là nàng lựa chọn từ bỏ Triệu Húc, từ bỏ A Linh. Khi đó, thậm chí Triệu Húc từng giữ lại, từng cầu xin, nhưng đều không có tác dụng. Nàng vẫn dứt khoát ra đi.

Cho dù lựa chọn của nàng đứng ở góc độ của nàng, nàng có lý do không thể không ra đi.

Nhưng điều này với Triệu Húc và A Linh mà nói là không công bằng.

Nàng vì nguyên nhân của nàng, đơn phương cắt đứt quan hệ với họ.

Nàng có lý do, nhưng bọn họ vô tội.

Bọn họ hoàn toàn có lý do, có cớ hận nàng, oán nàng, thậm chí dùng thời gian bốn năm này quên nàng. Trước đây khi nàng ra đi, A Linh tuổi còn nhỏ, hiện tại đã qua bốn năm, chỉ sợ sớm đã quên nàng, quên rằng nó từng có mẫu thân không chịu trách nhiệm này...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play