Trước mặt đen sì, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

"Tiểu chủ nhân, để bọn họ vào trong dò đường trước đi." Bát gia nói. Truyện Full

Những người khác gật đầu.

"Không sao, ta cẩn thận một chút là được." Vân Trân lắc đầu.

Nàng biết chút thuật cơ quan.

Nếu phía trước có cơ quan, có nàng ở đây, ngược lại có thể giúp đỡ.

Trong số nhóm người Bát gia không có ai từng nghiên cứu về cơ quan.

Nếu ngay cả nàng cũng thấy khó khăn, hết cách, vậy bảo những người khác đi cũng không có tác dụng gì.

"Nếu thật sự không được, chúng ta tạm thời rút về. Đã tìm được chỗ này, không sợ không thấy đồ bên trong." Vân Trân nói.

Bát gia cũng biết có lý, nên không khuyên nữa.

Bọn họ giơ đuốc, đi về phía trước.

Con đường vừa thấp bé lại ẩm ướt.

Có điều bên trong không có đầy cơ quan như họ tưởng tượng. Bọn họ đi một đoạn, ngoại trừ đi lại có hơi khó khăn thì không gặp trở ngại nào cả. Thoạt nhìn chủ nhân xây đường không lo nơi này bị người khác tìm được.

Không biết đi bao lâu, phía trước cuối cùng cũng có ánh sáng...

...

Trước trời tối, nhóm Vân Trân về tới dưới chân núi.

Nơi A Mãn ở với bọn họ mà nói quá chen chúc.

Buổi tối, Bát gia để lại vài người canh giữ ở đây. Những người khác theo Vân Trân về thuyền. Người của làng chài đều canh giữ ở bờ biển.

Đêm nay nhóm Vân Trân nghỉ trên thuyền.

Trong làng chài có người nói bóng gió, muốn hỏi thăm ban ngày bọn họ đi đâu, làm gì.

Có điều sau khi bị Bát gia gõ một cái, không ai dám hỏi nữa.

Sau cơm chiều, Bát gia và thủ hạ "Tham Lang" tới ngoài phòng Vân Trân, muốn nghe dự tính của nàng.

Vân Trân mời họ sang phòng bên cạnh.

"Tiểu chủ nhân, hiện giờ chúng ta đã có những thứ này, hoàn toàn có thể giống chủ nhân năm đó, Đông Sơn tái khởi." Vừa vào, có thủ hạ không khống chế được, nói với Vân Trân.

Ban ngày ở sơn động kia, bọn họ phát hiện tài phú không đếm hết được.

Những tài phú đó đều là Thịnh Vân Trân để lại trên đảo, cũng là bảo tàng lão Ngư nhắc tới.

Có điều, Vân Trân vẫn biết nhiều hơn họ một chút.

Tài bảo trong sơn động không phải con số nhỏ. Có thể giúp họ lần nữa thành lập một "Tham Lang" mới khẳng định là con số vô cùng khả quan.

Vân Trân đoán đây hẳn là "tài sản" hoàng đế năm đó để lại cho sủng phi chạy ra khỏi hoàng cung cùng hài tử trong bụng, giúp nó đoạt lại vương vị.

Nhưng tài phú như vậy sao lại bị hoàng đế giấu ở đâu?

Vân Trân không rõ.

Nếu muốn biết, chỉ có thể chờ sau khi chết, xuống địa phủ hỏi người trong cuộc.

"Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng nghĩ như vậy?" Vân Trân hỏi.

Những người khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cuối cùng, có kẻ phụ họa, có người trầm mặc.

Người trầm mặc là Bát gia.

"Bát gia?" Vân Trân nhìn ông ta.

"Tiểu chủ nhân, người nghĩ thế nào?" Bát gia hỏi.

Tài phủ này thuộc về Thịnh gia, Bát gia và người "Tham Lang" đều không có tư cách quyết định sử dụng nó thế nào.

"Các ngươi thật sự muốn nghe suy nghĩ của ta?" Vân Trân nhìn họ, "Thật ra suy nghĩ của ta rất đơn giản. Ta không có ý định thành lập 'Tham Lang' thứ hai, không hi vọng lại có người vô tội bỏ mạng. Ta mong các ngươi có thể cầm số tiền kia sống một cuộc sống thật tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play