Nhưng Vân Trân trở về chưa được bao lâu, mẫu phi của Triệu Du đã tự sát.

Người đã từng là Thấm Chiêu Nghi uống một ly rượu độc, chết trong cung điện của mình, để lại Triệu Du ngây dại. Cho dù Triệu Du ngây dại, nhưng Thấm Chiêu Nghi chết, nó vẫn hiểu.

Hôm ấy, Triệu Du ở bên cạnh khóc rất thương tâm.

Trước khi Thấm Chiêu Nghi qua đời, Vân Trân ở bên cạnh bà ấy.

Thấm Chiêu Nghi tự sát, nhưng bà lại không thể không tự sát, nếu bà còn muốn bảo vệ nhi tử của mình... Trước khi tự sát, Thấm Chiêu Nghi giao nhi tử của mình, Thất hoàng tử vừa tròn mười tám tuổi cho Vân Trân.

Vân Trân không biết tại sao bà lại phó thác Triệu Du cho mình.

"Có lẽ vì hiện tại, ta đã không còn tìm được ai có thể tin tưởng."

Khi đó, Thấm Chiêu Nghi nhìn nàng, ánh mắt bi thương mang theo thống khổ khó lòng giải thích.

"Dẫn Thất hoàng tử đi đi." Thấm Chiêu Nghi sờ đầu Triệu Du, phân phó ma ma phía sau.

Ma ma là lão ma ma đi theo Thấm Chiêu Nghi đã lâu, nhìn Thấm Chiêu Nghi từng bước đi đến ngày hôm nay. Nghe Thấm Chiêu Nghi ra lệnh, ma ma vô cùng bi thống, có điều đến cuối cùng, bà vẫn theo lệnh đưa Triệu Du đi.

Khi đó, Triệu Du giống như cảm giác được, quay đầu nhìn Thấm Chiêu Nghi và Vân Trân.

"Đi thôi, Thất hoàng tử." Ma ma kéo tay Triệu Du.

Triệu Du bị ma ma dẫn ra ngoài.

Sau khi ma ma đưa Triệu Du đi, trong phòng chỉ còn lại Vân Trân và Thấm Chiêu Nghi.

Trên bàn giữa Thấm Chiêu Nghi và Vân Trân có một chén rượu. Nửa canh giờ trước, cung điện của Tô Thái Hậu đưa một chén rượu tới đây. Chén rượu kia đương nhiên là rượu độc lấy mạng. Người sắp phải uống nó chính là chủ nhân của tòa cung điện này, Thấm Chiêu Nghi.

"Thật ra ta sớm đã biết sẽ có một ngày như vậy." Ngón tay Thấm Chiêu Nghi nhẹ nhàng vuốt ve chén rượu, khẽ cười, "Từ ngày đầu tiên bước vào Ninh Vương phủ, ta đã sớm có chuẩn bị. Ta cho rằng mình vốn chết từ lâu, chết ở Ninh Vương phủ, chết sau khi tiên hoàng đăng cơ, chết trong... Càng chờ đợi, ta càng không thể bình tĩnh đối mặt với cái chết. Ngươi có biết vì sao không?"

"Vì Thất hoàng tử sao?" Vân Trân nhìn bà, hỏi.

Từ lúc làm mẫu thân, nàng đã hiểu tâm trạng mẫu thân vì bảo vệ hài tử mà có thể trả bất cứ cái giá nào.

"Ừ." Thấm Chiêu Nghi gật đầu, "Nhưng ta lại không thể không chết. Chỉ khi ta chết đi, Du Nhi mới được sống. Nhưng bộ dáng nó hiện giờ ngươi cũng thấy rồi. Ta lo sau khi ta chết, Du Nhi không có ai chiếu cố, cho nên mới muốn phó thác nó cho ngươi. Ngươi hiểu tâm trạng của ta, vậy ngươi có thể nhận lời thỉnh cầu của ta không?"

Nói xong, Thấm Chiêu Nghi lặng lẽ nhìn nàng.

Tuy bà không nói gì, nhưng trong đôi mắt kia, tất cả đều là khẩn cầu.

Vân Trân có chút dao động.

"Ta không thể hứa với người ta có thể bảo vệ Thất hoàng tử. Ta chỉ có thể đồng ý, cố gắng giúp đỡ nó trong phạm vi năng lực của ta." Vân Trân nói.

"Có câu này của ngươi, ta đây yên tâm rồi." Thấm Chiêu Nghi mỉm cười.

Vân Trân biết, bà cuối cùng cũng có thể yên tâm ra đi.

"Thật ra đây đều là ta bị trừng phạt đúng tội..." Thấm Chiêu Nghi cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, nhẹ giọng.

Về chuyện xưa của Thấm Chiêu Nghi, có thể nói là rất dài, nhưng mấu chốt cần kể hình như lại rất ngắn.

Nếu hỏi nguyên nhân Tô Thái Hậu ban rượu độc cho bà, không phải vì bà là mẫu phi của Thất hoàng tử, cũng không phải vì ghen ghét, chỉ vì thân phận thật sự của Thấm Chiêu Nghi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play