Bọn họ chẳng qua là hậu nhân của nghiệt chủng phi tử và thị vệ tư thông sinh ra mà thôi.

"Muội nói xem chuyện này có phải rất buồn cười không?" Triệu Hi rót rượu vào miệng, cười khẽ, "Rõ ràng là chủ nhân của tòa hoàng thành kia bị người ngoài dùng thủ đoạn đê tiện cướp đi. Hiện tại, hậu nhân của kẻ dùng thủ đoạn đê tiện cướp đi nhà của chung ta lại dùng tội danh 'mưu nghịch' xua đuổi chúng ta, định tội chúng ta. Đúng là buồn cười, buồn cười đến cực điểm..."

Mà buồn cười nhất chính là rõ ràng cả nhà người kia là kẻ thù không đội trời chung với hai người họ, nhưng hắn và nàng lại có quan hệ với chúng.

Trên người hắn chảy huyết mạch giả đê tiện kia.

Mà Vân Trân cũng sinh hậu nhân cho chúng...

Nghe Triệu Hi nói, Vân Trân rơi vào trầm mặc.

Nàng từng nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại không ngờ sẽ là kết quả này. Nàng hoàn toàn không ngờ Thịnh gia "Tham Lang" và "hoàng tộc Triệu thị" lại có ân oán như thế.

Nếu nàng thật sự là "Trân Nhi", có lẽ sẽ cảm thấy rất khó xử.

Nhưng cho dù nàng không phải "Trân Nhi", nàng vẫn cảm thấy chân tướng này quá khó tin. Không chỉ là chuyện "phản quân", mà còn lên quan đến...

Người vốn sở hữu ngôi vị hoàng đế kia.

Ngôi vị hoàng đế Vân Hán Quốc truyền thừa theo huyết mạch.

Cho nên, vị trí mà hoàng gia gia của Triệu Húc có được là do đánh cắp, là danh bất chính ngôn bất thuận.

Nếu nàng là người của "hoàng tộc Triệu thị", có Thịnh gia "Tham Lang" như vậy tồn tại, nàng cũng sẽ khó mà an tâm, luôn cảm giác có người thả trái bom hẹn giờ bên cạnh mình, không biết khi nào sẽ nổ tung, còn không bằng nhân lúc nó chưa nổ mạnh, diệt trừ tai họa ngầm này.

Đây có lẽ là nút thắt không giải được.

Bởi vì nút thắt này đã hình thành từ rất lâu.

"Bởi vậy muội không biết ta hâm mộ muội cỡ nào đâu... Hâm mộ muội có thể sống tự tại như vậy..." Triệu Hi nói.

Vân Trân lắc đầu.

Triệu Hi cho rằng nàng sống tự tại, nhưng trên thực tế, chỉ là vì nàng chưa bao giờ biết thân phận "của mình". Nàng vẫn luôn nhớ nàng đến từ đâu, đầu óc vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo, cho nên mới không thể hoàn toàn dung nhập vào thân phận hiện tại, lấy góc độ của "Trân Nhi" đi hận tất cả điều "Trân Nhi" nên hận.

"Khụ khụ..." Đúng lúc này, Triệu Hi đột nhiên ho khan.

Vân Trân nhìn hắn.

Khi hắn lấy khăn tay ra, trên khăn để lại máu màu đỏ tươi.

Triệu Hi ho ra máu.

Hắn ngẩng đầu, bất lực nhìn Vân Trân.

Vân Trân nhìn khí sắc trên mặt hắn, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy tốc độ trở nên kém đi... Rất nhanh, sắc mặt đã trắng bệch, ngay cả môi cũng tái nhợt...

Nàng tiến lên hai bước, không màng Triệu Hi ngăn cản, nắm lấy cổ tay hắn, bắt mạch.

Sau khi cổ tay bị nàng bắt lấy, Triệu Hi ngược lại rất an tĩnh, lặng lẽ nhìn nàng.

Một lát sau, Vân Trân buông tay Triệu Hi ra.

Triệu Hi ngửa đầu cười cười với nàng, chỉ là nụ cười kia đã rất yết ớt, nhìn thôi cũng khiến người ta muốn rơi lệ.

"Ngươi sắp chết rồi." Vân Trân nói.

"Ừ." Triệu Hi gật đầu, rút tay về.

"Ngươi thật sự sắp chết rồi." Vân Trân nhíu mày.

Triệu Hi lại gật đầu.

Vân Trân nhíu mày càng chặt.

Hôm nay Triệu Hi khác thường như vậy rõ ràng là hồi quang phản chiếu (*).

(*) Hồi quang phản chiếu: vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play