Khí sắc của hắn đã không còn giống người khỏe mạnh.

Chỉ cần liếc nhìn liền có thể nhận ra, hắn không sống được bao lâu nữa.

Nha Sát phủ thêm áo choàng thật dày cho Triệu Hi, cấm hắn ra ngoài lúc nàng không ở đây.

Nhưng Triệu Hi há là người dễ thỏa hiệp như vậy?

Nha Sát cần ra ngoài tìm nguyên liệu nấu ăn. Mỗi lần như vậy, Triệu Hi đều sẽ như hài tử nhân lúc Nha Sát không ở đây lén ra ngoài nhìn ngắm tuyết, nhìn ngắm cánh rừng, hoặc là dựa bên cửa sổ tới phát ngốc.

Thường thường thời điểm Nha Sát trở về, Triệu Hi đã dựa vào đó thiếp đi.

Nha Sát rất bất lực, cũng rất đau khổ, nhưng nàng không dám để lộ ra. Nàng chỉ có thể ngày qua ngày làm bộ kiên cường.

Hôm nay, Nha Sát lại ra ngoài.

Nàng ấy đi rất vội, chỉ kịp dặn Vân Trân mấy câu, liền vội rời đi.

Nha Sát giao Triệu Hi cho Vân Trân, hình như đã quên Vân Trân là con tin bọn họ bắt cóc tới, hơn nữa còn có thù cũ với Triệu Hi. Nếu Nha Sát không ở đây, nàng rất có thể sẽ nhân cơ hội này giết Triệu Hi báo thù.

Vân Trân không biết Nha Sát thật sự đã quên, hay tin tưởng nàng, tin nàng sẽ lấy mạng Triệu Hi trong lúc nàng ấy không ở đây.

"Nàng ấy đi rồi sao?"

Vân Trân tiễn Nha Sát đi, quay về trong viện, liền thấy Triệu Hi khoác áo choàng đỏ rực đứng dưới mái hiên nhìn nàng. Vân Trân nghe tiếng, dừng lại. Triệu Hi mỉm cười, dường như sớm đã biết đáp án.

"Nếu nàng ấy đi rồi, vậy ngươi cùng ta ra ngoài đi dạo chút đi." Triệu Hi cười nói.

Trước khi tới đây, Vân Trân hoàn toàn không dám tưởng tượng nàng và Triệu Hi sẽ có một ngày bình thản ở chung như thế.

"Sức khỏe ngươi..." Vân Trân nhìn hắn.

Khí sắc của hắn thoạt nhìn tốt hơn hôm qua.

Nhưng trong lòng Vân Trân lại có dự cảm chẳng lành.

"Không sao." Triệu Hi lắc đầu, "Sức khỏe của ta, ta biết rõ hơn bất cứ ai."

Vân Trân nhìn hắn.

Nếu hắn đã nói như vậy, Vân Trân cũng không tiện cự tuyệt.

"À đúng rồi, mang theo vò rượu ở cửa đi." Ngay lúc Vân Trân định chuẩn bị đi theo, Triệu Hi đột nhiên nói.

Vân Trân: "..."

...

Vân Trân ôm một vò rượu theo sau Triệu Hi.

Nàng khoác áo choàng màu lam khổng tước, Triệu Hi khoác áo choàng màu đỏ rực.

Hai người cứ thế đi về phía trước.

Hôm nay, tâm tình của Triệu Hi có vẻ rất tốt. Hắn vừa đi vừa giới thiệu cho nàng thực vật xung quanh. Triệu Hi vốn học thức uyên bác, hơn nữa vô cùng thông tuệ, nghe kiến thức về những thực vật đó từ hắn khiến người ta cảm thấy hưởng thụ.

Nếu trên lưng Triệu Hi không đeo những thân phận đó, nếu hắn chỉ là công tử quận thủ quận Xích Thủy, có lẽ nàng và hắn sẽ trở thành bằng hữu.

Cho dù không thổ lộ tình cảm, nhưng chỉ cần Triệu Hi nguyện ý, hắn có thể làm bất kỳ ai thoải mái.

Cuối cùng, Triêu Hi đưa nàng vào một sơn động.

"Nơi này?" Vân Trân đứng trước sơn động.

"Sao hả? Sợ à?" Triệu Hi nhướng mày.

Phép khích tướng đơn giản như thế, nàng sao có thể chịu thua chứ?

"Sợ? Sao có thể?" Vân Trân nói.

Có lẽ do cảm xúc không nói nên lời trong lòng khiến nàng lúc này thuận theo tâm ý của Triệu Hi.

Quả nhiên sau khi nghe nàng nói, Triệu Hi nở nụ cười.

Hắn vốn dĩ xinh đẹp, bây giờ cười rộ lên càng rực rỡ lóa mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play