"Ta cần vào trong núi tìm chút đồ ăn, ngươi đi cùng ta." Nha Sát tới trước mặt Vân Trân, nói.

Vân Trân nhìn nàng ấy, lại nhìn Triệu Hi đã ghé vào bàn ngủ ở nơi xa. Nàng đoán Nha Sát có lẽ không yên tâm để nàng ở lại bên cạnh Triệu Hi, nên mới mang nàng theo.

"Đi thôi." Vân Trân kéo áo khoác trên người, nói với Nha SÁt.

Trong núi, trời cũng đổ tuyết.

Có điều buổi sáng, tuyết đã ngừng, nhưng trên mặt đất vẫn phủ một tầng tuyết dày. Xung quanh không người, mọi thứ đều tĩnh lặng, giữa trời đất trắng xóa dường như chỉ có Vân Trân và Nha Sát đi trên nền tuyết.

Võ công của Nha Sát lợi hại, công phu đi săn cũng vô cùng lợi hại.

Nàng ấy dẫn theo Vân Trân chỉ là không muốn để nàng ở riêng với Triệu Hi, sợ nàng gây bất lợi với hắn, chứ vốn dĩ không định Vân Trân hỗ trợ. Bởi vậy, bản thân Vân Trân cũng mừng rõ.

Đông tới rồi.

Rất nhiều động vật trong núi đều đã ẩn nấp.

Có vài con mặc kệ rét lạnh ra ngoài hoạt động, để Nha Sát tìm được cơ hội.

Không bao lâu, nàng đã săn được một con gà rừng và mấy con chim sẻ. Chim sẻ thì dễ tìm, nhưng gà rừng lại khó bắt. Vân Trân không ngờ Nha Sát lại bắt được nhanh như vậy. Trong lúc Nha Sát đi săn, nàng cũng hái hái ít quả, rau dại sinh trưởng trên nền tuyết.

Nàng không vô dụng như Nha Sát nghĩ. Ngược lại, thời còn niên thiếu, có mấy năm nàng thường xuyên theo sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng ra ngoài. Sư phụ của nàng là người kỳ lạ, không thích những nơi náo nhiệt. Mấy năm đó, chỗ nào hẻo lánh khó đi, ông ấy đều tới. Trừ khi nghiện rượu, cần uống rượu, ông mới tới nơi đông người.

Cho nên rừng núi đối với Vân Trân mà nói không tính là xa lạ.

Thời điểm theo Độc Thủ Y Tiên ra ngoài, nàng cũng nhận biết không ít trái cây và rau dại có thể ăn.

Nha Sát trở về, thấy nàng ôm đống đồ trong lòng ngực. Nàng ấy không nói gì thêm, chỉ liếc nàng một cái, rồi xoay người trở về. Vân Trân theo sau, chậm rãi đi trên nền tuyết.

Ra ngoài hơn một canh giờ, các nàng trở về nơi ở.

Lúc trở về, Triệu Hi đã tỉnh lại, tự khoác áo choàng trên người đứng dưới gốc cổ thụ ngoài cửa, ngắm nhìn phương xa.

Vân Trân không biết hắn đang nhìn gì, nhưng Triệu Hi lúc này có vẻ yên tĩnh xưa nay chưa từng có. Đây là điều nàng chưa từng nhìn thấy trên người Triệu Hi.

Cái từ yên tĩnh thế mà cũng xuất hiện trên người Triệu Hi sao?

Trong trí nhớ của Vân Trân, Triệu Hi xưa nay luôn khiến người ta không nhìn thấu, có nguy hiểm, cũng có chút điên cuồng. Đồng thời, dung nhan của hắn lại quá lóa mắt.

Một người không cho phép ai xem nhẹ sự tồn tại của mình.

"Chủ nhân, gió nổi lên rồi, người nên vào trong nghỉ ngơi đi." Nha Sát đến trước mặt Triệu Hi, khuyên.

Triệu Hi thế mà nghe lời nàng ấy, chỉnh lại áo choàng trên vai, xoay người vào trong. Thời điểm hắn xoay người, Vân Trân nhìn thấy hắn đưa tay che miệng ho khan. Có điều, việc này Vân Trân không quá chú ý. Bởi vì một người ho khan có rất nhiều nguyên nhân, cũng có thể là vì không khỏe, cũng có khả năng vì gió nổi lên, có lẽ do cổ họng đột nhiên không thoải mái...

Tuy Nha Sát săn thú lợi hại, nhưng trù nghệ lại không dám khen tặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play