Vân Trân nhìn thấy Triệu Húc, đầu tiên là ngây ra, sau đó nhanh chóng lui sang một bên, cúi đầu hành lễ với Triệu Húc: "Thiếu gia."

Cằm Triệu Húc hơi căng thẳng, đôi mắt sâu thẳm kia lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng.

Vân Trân khom người, vốn tưởng hắn sẽ trực tiếp đi qua, không ngờ tới trước mặt nàng lại dừng lại, ánh mắt vừa lạnh như băng vừa nóng như lửa dừng trên người khiến Vân Trân không được tự nhiên. Ngay khi nàng định lên tiếng cáo từ, giọng của Triệu Húc từ trên đỉnh đầu truyền tới: "Nghe nói tối qua là người ở lại cản phía sau, mới để mọi người có cơ hội chạy thoát?"

Vân Trân nghe xong, nhíu mày, không rõ vì sao Triệu Húc lại hỏi như vậy. Có điều, nàng vẫn gật đầu, trả lời đúng sự thật: "Đúng vậy."

Vừa nghe Vân Trân dứt lời, Triệu Húc liền châm chọc: "Ngươi thế mà có thể dùng sức của một người cản đường đám người Cổ Tát. Xem ra trước kia, ta đúng là đã xem thường ngươi!"

Vân Trân cả kinh, ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn đối phương.

Nàng không ngờ Triệu Húc sẽ nói như vậy.

Nhưng Triệu Húc không chỉ không dừng, ngược lại còn nặng lời "Có điều, cũng chỉ có thể. Cho dù ngươi lợi hại, thủ đoạn cao minh, trung thành với mẫu phi ta thế nào, trong mắt của bà ấy, ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ bà ấy nuôi mà thôi. Tác dụng của quân cờ chính là nghênh địch, nếu cần thiết, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ!"

Vân Trân tức giận tới nắm chặt hai tay.

"Sao hả? Chỉ vậy thôi đã tức giận?" Triệu Húc nhướng mày, cười lạnh, "Nhưng ngươi lại biết, lời ta nói tất cả đều là sự thật. Ngươi, chỉ là con chó mẫu phi ta nuôi mà thôi! Tương lai, cũng là..."

"Thiếu gia!"

Ngay thời điểm hắn định nói cáng khó nghe, Vân Trân lên tiếng cắt ngang. Triệu Húc căm giận nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lóe ra phẫn nộ lại có chút bi thương.

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt kia, Vân Trân hoảng hốt.

Nàng nhớ trước đây không lâu, nàng đã làm trò trước mặt Tô trắc phi thế nào, nói Triệu Húc động vào khiến nàng cảm thấy ghê tởm, khiến nàng không chịu đựng được...

Nàng khi ấy cùng Triệu Húc lúc này có gì khác nhau?

Chẳng qua là giao nhân nào, gặt quả ấy mà thôi.

Triệu Húc nhấp môi, nhìn nàng chằm chằm.

Vân Trân hít sâu một hơi, nói tiếp: "Nô tỳ chỉ muốn nói với thiếu gia rằng, cho dù là chó, cũng sẽ cắn ngược chủ nhân!" Dứt lời, không màng tới đôi mắt phun lửa của Triệu Húc, nàng khom người hành lễ, xoay người rời đi.

Bang!

Nháy mắt Vân Trân xoay người, nắm tay Triệu Húc nện mạnh vào vách tường.

...

Khi rời khỏi tầm nhìn của ánh mắt sau lưng, Vân Trân lảo đảo một cái.

Nàng đỡ thân cây bên cạnh, dừng lại, cười khổ.

Nàng hận Tô trắc phi, nhưng đồng thời nàng cũng không thể không thừa nhận, Tô trắc phi có câu rất đúng: Binh khí và chủ nhân, không nên có tình cảm. Điều này không chỉ là lời nhắc nhở với chủ nhân, mà còn cảnh cáo với binh khí! Bởi vì có tình cảm, sẽ trở nên yếu ớt, đây cũng là sự khác nhau giữa người và binh khí thật sự.

"Đây là sao thế? Bị vứt bỏ à?"

Đúng lúc này, phía trước truyền tới tiếng cười khẽ.

Vân Trân ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt đào hoa.

"Lưu Vân Bạch!" Vân Trân kinh ngạc.

Lưu Vân Bạch mặc một bộ hồng y đi về phía nàng, gương mặt góc cạnh tuyệt diễm treo một ý cười như không cười.

"Sao ngài lại ở đây?" Vân Trân hỏi.

Lưu Vân Bạch dừng lại, nhướng mày, đôi mắt đào hoa nhìn nàng giống như thâm tình: "Ta vì sao không thể ở đây?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play