Đề tài mới của nàng có hơi gượng ép, Triệu Húc lại dịu dàng nhìn nàng, hắn biết người trong lòng mình đang thẹn thùng. Hắn có thể rèn sắt khi còn nóng, lại nói vài câu "trong lòng". Nhưng hắn lại không đành nhìn nàng tiếp tục xấu hổ như vậy. Nếu thẹn quá hóa giận, người đau lòng lại là hắn.

Bởi vậy, hắn cũng thuận theo nàng.

"Thật ra lần đó không phải trùng hợp." Triệu Húc nghĩ nghĩ, nói.

"Hả? Sao cơ?" Vân Trân sửng sốt, nghi hoặc nhìn hắn.

"Ý ta là địa điểm đạp thanh lần đó không phải trùng hợp. Mà là ta cố ý nhắc tới Thanh Phong Quan với Liễu nhị, làm hắn cảm thấy hứng thú. Bởi vậy, địa điểm đạp thanh lần đó mới được định ở đây."

Nghe Triệu Húc nói, Vân Trân kinh ngạc nhìn hắn.

Chuyện đó thế mà có ẩn tình vậy sao?

"Khi ấy ta chỉ muốn tìm cái cớ đến thăm nàng." Triệu Húc lại nói.

Thật ra lần đó hắn cũng không biết Vân Trân tới Thanh Phong Quan. Nhưng hắn biết Thanh Phong Quan gần Thượng Thanh biệt trang, nếu tìm cớ chuồn ra ngoài một lát cũng không trì hoãn chuyện gì. Cho nên, thời điểm Liễu nhị đề nghị mọi người ra ngoài, hắn mới cố ý nhắc tới Thanh Phong Quan.

Chỉ là hắn không ngờ, Vân Trân thế mà sẽ ở Thanh Phong Quan!

Lúc ấy nhìn thấy nàng, lòng hắn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là kinh hỉ!

Đối với thiếu niên như hắn mà nói, "duyên phận" của họ lại có thêm một "chứng cứ", chứng minh bọn họ có duyên, chứng minh họ có thể ở bên nhau, chứng minh bọn họ sẽ yêu nhau.

Nhưng rất nhanh, hắn lại bị sự xuất hiện của tiểu tử bên cạnh Vân Trân chọc giận.

Sau này hắn mới biết đó là người quen của Vân Trân ở Thượng Thanh biệt trang. Giữa nàng và người đó không có tư tình gì. Nhưng thiếu niên như hắn làm sao hiểu được? Đặc biệt là khi người kia còn che giữa hắn và Vân Trân, không cho Vân Trân gặp hắn!

Triệu Húc khi đó thật sự rất giận thiếu niên tên Niên Sanh kia.

Nếu không phải từ nhỏ hắn được giáo dục tốt, có lẽ hắn sẽ dùng thân phận của mình và quyền thế trong tay khiến thiếu niên kia chịu chút khổ.

Nhưng rốt cuộc, hắn không làm như vậy.

Có điều không ai ngờ liên hệ giữa người kia và Vân Trân sẽ kéo dài nhiều năm như thế, thậm chí khi Vân Trân trúng độc bị mù, người đó tình nguyện để lại hai mắt cho nàng.

Cho dù hiện tại Triệu Húc đã quen với đôi mắt này của Vân Trân.

Nhưng mỗi lần nhìn, trong đầu hắn vẫn sẽ nghĩ tới nam nhân kia! Mỗi lần nhớ tới, trong đầu liền có âm thanh nói với hắn, đây là chuyện cả đời hắn không thắng được.

Đồng thời, hắn cũng rất cảm kích người kia.

Nếu không có người kia, có lẽ thời điểm rời khỏi Vân Hán Quốc, Vân Trân đã chết.

Nếu không có người kia, Vân Trân đã không có đôi mắt hiện tại.

Cho nên, hắn vẫn cảm kích người kia.

"Ta còn tưởng khi đó chàng còn nhỏ, rất thành thật, không ngờ tâm cơ lại nhiều như vậy." Lúc này, lời Vân Trân nói kéo hắn về hiện thực.

Triệu Húc nắm chặt tay nàng.

"Tâm cơ thì sao? Thật ra ta còn cảm thấy ít." Triệu Húc cười cười, "Nếu sớm biết dùng nhiều tâm cơ với nàng có thể sớm cùng nàng tương thủ bên nhau, vậy lúc ấy ta nên dùng nhiều tâm cơ một chút, miễn cho nàng bỏ chạy nhiều lần như vậy."

Nói tới đây, Triệu Húc dừng lại, nhìn nàng chằm chằm: "Sau này nàng sẽ không lại lặng lẽ rời khỏi ta nữa, đúng chứ?"

Câu hỏi của Triệu Húc khiến Vân Trân cứng đờ.

Bởi vì nàng phát hiện nàng hình như không thể bảo đảm.

May mà lúc này, Triệu Húc duỗi tay ôm lấy Vân Trân, giữ chặt sau ót nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play