Vân Trân thay thường phục, chuẩn bị xuất phủ.

Phiến Nhu nhắc nhở không sai, nàng cần nhanh chóng tới khách điếm Vân Khê một chuyến.

Bởi vì biến cố thật sự quá nhiều.

Một khi nhân vật lớn kia phát hiện có người đang điều tra động cơ La Chước giết người, người nọ rất có thể vì che giấu chân tướng, diệt khẩu đệ đệ La Chước. Một khi đệ đệ La Chước bị diệt khẩu, manh mối nàng vất vả lắm mới có được lại bị chặt đứt.

Đối phương có cảnh giác, muốn tiếp tục điều tra, sợ rằng sẽ càng khó khăn.

Vân Trân vừa định ra ngoài, Triệu Húc liền hồi phủ.

Biết Vân Trân muốn tới khách điếm, Triệu Húc bảo nàng từ từ. Hắn về phòng thay thường phục, sau đó cùng Vân Trân tới khách điếm Vân Khê.

Bọn họ tới nơi, mới phát hiện ba ngày trước đệ đệ La Chước đã trả phòng. Lão bản khách điếm cũng không biết đệ đệ La Chước đi đâu.

Chẳng lẽ bọn họ thật sự đến muộn rồi sao?

"Đừng nóng vội, ta đã phái Ám Ngũ đi điều tra." Rời khỏi khách điếm, Triệu Húc an ủi Vân Trân, "Ám Ngũ tinh thông nhất loại việc này. Chỉ cần người đó từng xuất hiện ở kinh thành, Ám Ngũ chắc chắn có thể tìm được dấu vết để lại."

Ám vệ của Triệu Húc, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.

Võ công Ám Thất cao cường, tính cách cũng thận trọng, cho nên thường xuyên được Triệu Húc phái đi bảo vệ Vân Trân. Còn Ám Ngũ khá am hiểu việc truy tung và điều tra.

Chuyện Triệu Húc muốn biết lại không tiện ra mặt, hắn đều sẽ phái Ám Ngũ đi tìm hiểu.

Vân Trân nghe Triệu Húc nói, gật đầu.

Hiện giờ tạm thời cũng chỉ có vậy.

Nếu theo hướng tốt, đệ đệ của La Chước tự trả phòng, rời đi, chưa bị nhân vật lớn kia xử lý, có lẽ bọn họ có thể tìm thấy manh mối...

Ngoại trừ điều tra đệ đệ La Chước, Vân Trân kiến nghị điều tra cả khách điếm này.

Nếu nhân vật lớn kia từng tới đây, có lẽ theo manh mối khách điếm sẽ tra được những thứ khác. Tóm lại, cẩn thận suy nghĩ, phía trước không phải không có đường đi.

Đồng thời, Vân Trân cũng sai người ở trà xá tiếp tục điều tra.

Độc dược kia giá trị thiên kim, không phải ai cũng mua được. Nếu có người mua loại độc đó, trên giang hồ khẳng định sẽ để lai ít manh mối.

...

"Hôm nay ở trên triều, phụ hoàng đã mở miệng cho Chiến tướng quân về Bắc địa." Sau cơm chiều, thời điểm tản bộ trong sân, Triệu Húc nói với Vân Trân.

"Vâng." Vân Trân gật đầu, "Trở về cũng tốt."

"Đúng vậy." Triệu Húc nắm tay nàng, "Với gã mà nói, kinh thành là nơi đau buồn. Nơi này cũng không quá an toàn. Mau chóng rời đi, đối với ngài ấy và cả Trấn Bắc quân đều là chuyện có lợi. Có điều, điểm đáng ngờ trong nguyên nhân cái chết của Thanh Hiếu huyện chúa, có cần nói với gã không?"

Vân Trân nghĩ nghĩ, lắc đầu.

"Tạm thời không vội." Vân Trân nói.

Nguyên nhân Tử Thị chết vẫn chưa tra rõ.

Tuy theo chứng cứ hiện giờ, cái chết của Tử Thị chỉ sợ không đơn giản như bề ngoài. Nhưng đây chỉ là suy đoán của họ, nói không chừng chân tướng tra được căn bản không như phỏng đoán.

La Chước giết hại Tử Thị, thật sự chỉ là suy nghĩ của một mình ả ta.

Nếu trước kia tra rõ sự việc đã tùy tiện nói với Chiến Sơn Hà, với tình cảm Chiến Sơn Hà dành cho Tử Thị, gã khẳng định sẽ không rời khỏi kinh thành như vậy. Nhưng với Chiến Sơn Hà, ở lại kinh thành thêm một ngày, nguy hiểm sẽ nhiều một phần.

Vì an toàn của Chiến Sơn Hà, bọn họ chỉ có thể tạm thời che giấu chỗ đáng nghi này.

Chờ đến khi tra đến chứng cứ gì đó rồi nói cũng không muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play