Vân Trân nhíu mày.

Một lát sau, nàng hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"

Phiến Nhu khẽ cười: "Nói chuyện với người thông minh quả nhiên không phí sức. Nô tỳ hi vọng Vân phi nương nương có thể dẫn nô tỳ tiến cung, trở thành người bên cạnh bệ hạ."

"Ngươi muốn vào hậu cung?" Vân Trân híp mắt nhìn nàng ta.

Nàng ta không phải luôn ở trong Vũ Vương phủ của Triệu Kỳ sao?

Chẳng lẽ vì cảm thấy trong Vũ Vương phủ không có gì, cho nên nàng ta muốn trở thành nữ nhân của hậu cung?

"Yêu cầu này, ngươi có phải quá đề cao ta rồi không? Ngươi cho rằng ta có bản lĩnh lớn như vậy, có thể nhúng tay vào chuyện hậu cung sao?" Vân Trân hỏi.

Phiến Nhu hành lễ: "Tình nghĩa Túc Vương điện hạ dành cho nương nương, mấy năm nay nô tỳ đều nhìn thấy. Mà bản lĩnh của người, nô tỳ chưa từng xem thường. Nếu nô tỳ đã dám mở miệng, trong lòng đương nhiên nắm chắc Vân phi nương nương có năng lực giúp nô tỳ hoàn thành tâm nguyện này."

Trong mắt nàng ta, Vân Trân là người có thủ đoạn.

Bằng không, sao có thể từ một tội nô của Vĩnh Hạng bò đến vị trí trắc phi của Túc Vương? Hơn nữa còn có thể nắm chặt trái tim của Túc Vương, độc sủng cả Túc Vương phủ?

Cho dù tay nàng không với tới hậu cung, vậy mẫu phi Đức Phi của Túc Vương thì sao?

Địa vị của Đức Phi trong cung cao cỡ nào?

Muốn nàng ta trở thành hậu phi của hoàng đế, chỉ cần một câu của Đức Phi! Chỉ cần có một cơ hội, nàng ta sẽ nắm chặt lấy.

Vân Trân nhìn Phiến Nhu.

Phiến Nhu trước mặt cùng Phiến Nhu trong trí nhớ của nàng thật sự quá khác nhau.

Trong trí nhớ của nàng, Phiến Nhu là nữ tử hơi lỗ mãng, sảng khoái nhanh nhẹn. Dù năm đó ở Vĩnh Hạng, Phiến Nhu không thẳng thắn đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nhưng ít ra sẽ không như bây giờ, thật sự biến thành một người thận trọng, nghiêm túc mưu tính mỗi một bước cho mình.

"Ta không biết mấy năm nay ngươi ở Vũ Vương phủ đã trải qua những gì. Có điều, niệm tình cảm ngày xưa, ta cũng không ngại giúp đỡ ngươi. Nhưng ta dù sao cũng chỉ là một trắc phi của Túc Vương phủ, dù ngươi nghĩ thế nào, năng lực của ta có hạn. Nhiều nhất ta chỉ có thể tranh thủ cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thành công hay không còn phải xem ngươi có biết nắm chắc cơ hội đó không."

"Đa tạ Vân phi nương nương." Phiến Nhu hành lễ, "Nô tỳ không hi vọng xa vời, chỉ mong có một cơ hội là được. Đến cuối cùng dù thất bại hay thành công, nô tỳ đề sẽ không oán trách nương nương."

"Vậy hiện tại, ngươi nên nói ta nghe ngươi có thể cho ta cái gì rồi đúng không?"

Phiến Nhu mỉm cười, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo: "Năm đó La gia bị xét nhà, nam đinh lớn tuổi đều bị lớn tuổi, nam đinh nhỏ tuổi cùng nữ quyến thành niên có người bị lưu đày, có người bị bán lấy tiền, có người như La Chước bị đưa vào cung. Thời điểm quan sai áp giải người La gia đi lưu đày, gặp lũ lụt. Khi đó, người La gia và quan sát áp giải họ đều bị hồng thủy cuốn trôi sông, cuối cùng chỉ tìm được mấy thi thể, sau đó báo lên triều đình. Nhưng trên thực tế, quan sai phụ trách năm đó đã che giấu triều đình một việc. La Chước có một đệ đệ, thời điểm xảy ra chuyện năm đó chỉ có năm tuổi. Khi hồng thủy tới, mẫu thân nó liều chết ném nó lên bờ. Cho nên trận lũ lụt kia, tuy người La gia bị lưu đày đều mất mạng, nhưng đệ đệ của La Chước lại còn sống."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play