Một buổi hôn lễ lại thành vĩnh biệt.

Trên đường trở về, trên xe ngựa vô cùng an tĩnh.

Từ lúc xảy ra chuyện, A Linh và Vân Từ đã được hạ nhân đưa về phủ, hiện tại, trong xe chỉ có Vân Trân và Triệu Húc.

Triệu Húc duỗi tay ôm chặt bả vai nàng.

Vân Trân dựa vào lòng hắn, tinh thần hoảng hốt, không nói gì.

Mãi đến khi trở về Túc Vương phủ, Vân Trân đều không nói chuyện.

Thấy nàng như vậy, Triệu Húc rất lo lắng. Hắn biết bằng hữu của Vân Trân không nhiều, quen biết Vân Trân lâu năm vẫn luôn là bằng hữu lại càng ít. Tử Thị là một trong số đó. Các nàng quen nhau ở Vĩnh Hạng, đồng cam cộng khổ, kết hạ tình nghĩa ở đó, đến thời điểm bùng nổ ôn dịch lại cùng nhau tới Lạc Khê biệt trang...

Sau khi ôn dịch kết thúc, các nàng tới Hoa Thanh Cung làm việc.

Khi ấy, Vân Trân giúp đỡ Tử Thị, tranh thủ cho Tào gia một cơ hội phúc thẩm.

Càng miễn bàn đến thời điểm ở Bắc địa, người Nhung xâm lấn, chiến tranh bùng nổ...

Triệu Húc biết Tử Thị đối với Vân Trân không giống bằng hữu bình thường. Tử Thị đột nhiên qua đời, Vân Trân chắc chắn chịu đả kích rất lớn. Triệu Húc biết nàng thương tâm, cần thời gian để điều tiết lại. Dù sao, người chết cũng không thể sống dậy.

Dù bi thương thế nào, người chết cũng đã chết rồi, mà người sống vẫn phải tiếp tục sống.

Nàng cần thời gian chậm rãi bước ra khỏi bi thương này.

Triệu Húc vốn định ở bên nàng. Nhưng Tử Thị đột nhiên chết ngay hôn lễ của nàng ấy và Chiến Sơn Hà, chuyện này chỉ sợ đã truyền vào cung. Hiện tại, hắn cần vào cung một chuyến, tự mình bẩm báo sự việc xảy ra ở hôn lễ. Bằng không, hắn sợ kẻ xấu sẽ mượn cơ hội này gây thêm phiền phức cho Chiến Sơn Hà.

Hắn phân phó người trong phủ chiếu cố Vân Trân, lại bảo Ám Thất đi theo nàng, bảo đảm trong khoảng thời gian hắn không ở trong phủ, nàng sẽ không làm ra chuyện gì. Dặn dò xong, Triệu Húc mới vội vã rời khỏi Túc Vương phủ.

Triệu Húc đi rồi, Vân Trân không làm ra chuyện gì mất lý trí như hắn lo lắng. Nàng chỉ ở trong phòng, suy nghĩ miên man. Trong lúc đó, vú nuôi có dẫn A Linh và Vân Từ tới tìm nàng, nàng chỉ sờ đầu hai đứa nhỏ, sau đó bảo vú nuôi dẫn chúng xuống.

Hài tử đi rồi, đôi mắt trống rỗng của Vân Trân dần có lại tầm nhìn.

"Tử Thị..." Nàng thở dài gọi.

Sao lại là ngươi chứ?

Tại sao ông trời luôn bất công với ngươi như vậy?

Rõ ràng ngươi đã trải qua nhiều bi thương, nhiều bất hạnh như thế, tại sao ông trời vẫn không buông tha cho ngươi?

Rõ ràng ngươi sắp có được hạnh phúc rồi...

Ta nhìn thấy niềm vui trong ánh mắt của ngươi...

Ngươi sắp gả cho người mà ngươi yêu nhất rồi, tại sao, tại sao cố tình lại là ngươi?

Nếu y thuật của ta lợi hại thêm một chút...

Có lẽ ngươi sẽ không phải chết.

Tại sao lại là ngươi?

Sao lại là ngươi

La Chước, La Chước...

Nghĩ đến đây, đôi mắt bi thương của Vân Trân dần trở nên sắc bén.

Tại sao lại là La Chước?

La Chước hận Tử Thị đến vậy sao? Hận không thể cùng nàng ấy đồng quy vu tận sao?

Trong trí nhớ của Vân Trân, tuy La Chước luôn hận Tử Thị, nhưng lá gan của ả ta rất bé. Ả là người có lòng, nhưng lại không có can đảm. Nếu không phải vì nhát gan, sao ả lại đổ toàn bộ thù hận lên người Tử Thị?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play