Vân Trân nhìn hắn, thở dốc, nhưng cuối cùng lại không nói được gì.

Nhất thời, nàng không quen với dáng vẻ hùng hổ dọa người này của Triệu Húc.

Trước kia, hắn rất khi ép nàng giải thích gì đó. Nhưng hôm nay, chỉ là chuyện sắc lập vương phi lại khiến hắn chấp nhất muốn tìm ra nguyên nhân.

"Ta hi vọng nàng có thể suy nghĩ kỹ, sau đó trả lời ta." Nói xong câu này, Triệu Húc xoay người bỏ đi.

Vân Trân nhìn bóng lưng hắn, cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.

...

Triệu Húc ra ngoài, ngừng dưới mái hiên.

Ám Thất theo sau hắn.

"Có phải ngươi cũng cho rằng lời bổn vương vừa nói rất đáng sợ không?" Triệu Húc hỏi.

"Thuộc hạ không dám." Ám Thất hiện thân, cúi đầu đáp.

Triệu Húc ngẩng đầu nhìn nơi xa, ánh mắt trầm xuống.

"Thật ra bổn vương chỉ muốn ép nàng ấy nói ra. Nàng ấy cất giấu quá nhiều chuyện trong lòng. Từ hôm vào cung bắt mạch cho Bạch Phi nương nương, bổn vương phát hiện số lần nàng ấy thất thần nhiều hơn trước. Hôm đó tiến cung chắc chắn đã xảy ra chuyện. Nhưng xưa nay nàng ấy đều không chịu nói với bổn vương. Bổn vương sốt ruột thay nàng ấy, cũng giận nàng ấy."

Hắn luôn hi vọng nàng có thể ỷ lại vào hắn một chút.

Hắn không muốn chuyện giống Từ Bi Độ lại xảy ra.

Hắn không cần nàng hi sinh để bảo vệ hắn. Điều hắn cần là dù gặp chuyện gì, nàng đều có thể không cần băn khoăn mà nói với hắn, coi hắn là một nửa của nàng.

Đây là điều Triệu Húc hi vọng. Nhưng hắn phát hiện, việc này lại rất khó với Vân Trân. Bởi vì nàng đã quen che giấu mọi chuyện, một mình chịu đựng.

...

Triệu Húc nói nàng hãy suy nghĩ cho kỹ.

Triệu Húc dường như rất nghiêm túc.

Bắt đầu từ ngày ấy, hắn và nàng không còn ngủ chung. Vân Trân vẫn ngủ trong phòng của mình, còn Triệu Húc mấy đêm liên tiếp đều ngủ ở thư phòng. Vân Trân khó chịu, trong lòng Triệu Húc cũng không chịu nổi.

Hắn luôn hi vọng lần này có thể buộc nàng học được cách thẳng thắn thành khẩn.

Ít nhất ở trước mặt hắn, đừng giấu giếm nữa.

"Mẫu thân, tại sao mấy ngày nay A Linh không nhìn thấy phụ vương?" Hôm nay, A Linh hỏi Vân Trân.

Bởi vì A Linh ở cùng Vân Trân, Triệu Húc vì tránh mặt Vân Trân, ngay cả A Linh cũng né tránh.

"Vì phụ vương là vương gia, có rất nhiều chuyện phải làm." Vân Trân giải thích, "A Linh nhớ phụ vương sao?"

"Vâng." A Linh gật đầu.

Vân Trân xoa đầu nó, bế nó từ dưới đất lên đặt trên đùi mình.

"Nếu A Linh nhớ phụ vương, A Linh có thể bảo vú nuôi đưa con đi tìm phụ vương."

"Nhưng A Linh muốn cùng mẫu thân đi tìm phụ vương."

"..." Vân Trân nhìn nó, thở dài trong lòng.

"Mẫu thân, được hay không?" A Linh ôm tay nàng, làm nũng.

"Ai bảo con nói như vậy?" Vân Trân nhéo mũi nó.

A Linh ngày thường tuy thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, lời như vậy không phải một tiểu hài tử có thể nói. Chắc chắn có ai đó đứng sau bảo nó nói như vậy.

"Không, không có ai cả." A Linh vội lắc đầu.

Vân Trân biết hỏi nó không ra, liền gọi nha hoàn chiếu cố nó tới.

Nha hoàn cũng không biết.

Vân Trân lại hỏi gần đây có ai thường xuyên tới tìm A Linh không.

Nha hoàn nghĩ nghĩ, sau đó nói sáng nay Nguyên Bảo công công hầu hạ vương gia có tới tìm A Linh. Hắn mang tới cho A Linh và Vân Từ rất nhiều đồ chơi, sau đó có nói với A Linh mấy câu.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play