Thời điểm Bạch Phi nói chuyện, Vân Trân nhìn nàng ta.

Nàng không khỏi thắc mắc.

Đây hình như là lần thứ hai trong đêm nay Bạch Phi nói chuyện giúp họ.

Nhưng Vân Trân lại chắc chắn mình trước đây không hề quen biết Bạch Phi, mà nhìn phản ứng của Chiến Sơn Hà và Tử Thị hẳn cũng không quen biết nàng ta. Nếu vậy, nàng ta tại sao lại giúp họ?

Vân Trân thật sự không rõ.

Có điều, dù nàng không rõ, cũng không gây trở ngại hoàng đế bắt đầu tự hỏi đề nghị của Bạch Phi.

"Bạch Phi nương nương nói rất đúng." Lần này, Thái Tử Triệu Hi đứng dậy. Vân Trân nhìn hắn, thấy hắn hơi nhếch môi, nhìn hoàng đế, "Một đi một về quả thật trì hoãn thời gian. Nếu ở đây có người biết y thuật, tại sao phải bỏ gần tìm xa? Nếu còn trì hoãn, pháo hoa đêm nay e rằng sẽ bị bỏ lỡ."

Nghe Triệu Hi nói, hoàng đế không còn do dự: "Lão Lục, vậy để người trong phủ của con bắt mạch cho Thanh Hiếu huyện chúa đi."

"Vâng, phụ hoàng." Triệu Húc hành lễ với hoàng đế, sau đó quay đầu nhìn Vân Trân.

Vân Trân gật đầu với hắn, chậm rãi đến bên cạnh Tử Thị, đầu tiên là hành lễ với đám người hoàng đế và Vương Hoàng Hậu ngồi bên trên, kế tiếp mới bắt mạch cho Tử Thị.

Không bao lâu, Vân Trân rút tay về, hồi bẩm: "Bệ hạ, Thanh Hiếu huyện chúa thật sự có thai."

"Đúng là hoang đường!" Hoàng đế nổi giận.

"Phụ hoàng bớt giận."

"Bệ hạ bớt giận."

Người bên dưới vội nói.

Hoàng đế chỉ chỉ Tử Thị, lại chỉ chỉ Chiến Sơn Hà, cuối cùng đập bàn một cái, chỉ Chiến Sơn Hà: "Cút xuống cho trẫm, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!"

"Tạ bệ hạ." Chiến Sơn Hà hành lễ, lui ra ngoài.

Trước khi đi, gã nhìn Tử Thị, ánh mắt muốn nói lại thôi.

Chiến Sơn Hà đi rồi, hoàng đế lại chỉ Tử Thị, muốn mắng nàng, lại ngại nàng là hậu nhân của Tào gia, cuối cùng cũng chỉ bảo nàng lui xuống, nói là mắt không thấy, tâm không phiền.

Tử Thị lui xuống, Vân Trân trở về chỗ ngồi.

Triệu Húc vươn tay nắm lấy tay nàng.

Vì Tử Thị đột nhiên đứng ra, hoàng đế cũng dẹp bỏ ý định cho Triệu Ngọc Nhung đính hôn với Chiến Sơn Hà. Dù sao hôm nay Tử Thị đứng ra, công bố nàng và Chiến Sơn Hà có "tư tình", thanh danh của hai người họ xem như xong rồi. Nếu thanh danh của Chiến Sơn Hà không còn, hoàng đế nếu còn gả công chúa cho gã, vậy chẳng phải khiến người đời cảm thấy ông ta tự tay đẩy con gái của mình vào hố lửa sao?

Có điều đối với Chiến Sơn Hà mà nói, thật ra lợi nhiều hơn tệ.

Trong mắt rất nhiều người, đánh giá về nam nhân, chỉ cần gã có năng lực và thành tựu là được. Cho dù người nọ phạm "sai lầm nhỏ" trong cuộc sống cá nhân cũng không mấy ảnh hưởng. Chuyện giữa gã và Tử Thị nhiều nhất là bị người ta mang ra bàn tán, còn con đường làm quan của gã căn bản không chịu ảnh hưởng.

Người duy nhất chịu ảnh hưởng, hơn nữa chịu ảnh hưởng rất lớn là Tử Thị.

Nghĩ đến đây, Vân Trân không khỏi lo lắng cho nàng ấy.

...

Vì trong lòng có tâm sự, thời gian sau đó, Vân Trân có hơi mất tập trung.

Vất vả lắm mới xem xong pháo hoa, Triệu Húc liền vội vàng đưa Vân Trân và A Linh rời khỏi hoàng cung, về Túc Vương phủ. Thời điểm bọn họ về Túc Vương phủ, trời đã khuya. Khi A Linh ở trên xe ngựa cũng đã ngủ rồi. Sau khi về phủ, Vân Trân giao nó cho vú nuôi, lại đi xem Vân Từ, lúc này mới về phòng của nàng và Triệu Húc.

Triệu Húc cho hạ nhân lui xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play