Trừ khi, lại có nữ nhân sinh hài tử cho Triệu Húc.

Trước đừng bàn tới việc này Triệu Húc có đồng ý hay không...

Vân Trân đoán trong lòng Đức Phi chắc chắn đã có dự định, không chừng không lâu nữa sẽ nhắc tới với nàng. Đây có lẽ chính là "hi sinh" mà bà ta nói.

Suy nghĩ của Vân Trân dần bay xa.

Mà ở trong cung, đặc biệt là giữa đám nữ nhân, suy nghĩ bay xa là một chuyện không nên có.

"Vân phu nhân? Vân phu nhân?"

Chờ Vân Trân hoàn hồn, mới phát hiện có người đang gọi nàng.

"Hả? Xin lỗi." Vân Trân áy náy đáp.

Người đối diện cười cười.

"Vân phu nhân đang nghĩ gì đấy? Ta còn đang tưởng Vân phu nhân không vui." Nói rồi, người nọ che miệng cười rộ, nhìn về phía Đức Phi ngồi bên trên.

Vân Trân cười cười.

"Ta muốn mở lời với Đức Phi nương nương, trong nhà ta có biểu muội chưa xuất giá, dung mạo xinh đẹp, quan trọng nhất là tri thư đạt lễ, xuất thân cao quý, muốn tác hợp với vương gia. Không biết Vân phu nhân có thể giúp đỡ không?"

A, bắt đầu rồi sao?

Vân Trân liếc nhìn người trong điện, lại nhìn Đức Phi ngồi bên trên, phát hiện sắc mặt bà ta không hề thay đổi, vẫn tươi cười nhìn bên dưới, dường như ngầm đồng ý cho hành động của phi tần kia.

"Chuyện như vậy thần thiếp không làm chủ được." Vân Trân cúi đầu, nói, "Vương gia xưa nay luôn có chủ kiến, những việc này nếu thần thiếp nói với vương gia, sợ sẽ chọc vương gia tức giận. Có điều, cũng không nên phụ ý tốt của nương nương."

Nói tới đây, Vân Trân dừng một chút. Những người khác đều nhìn nàng, muốn nghe xem nàng có thể nói ra cái gì.

"Nghe nương nương nói, vị tiểu thư kia của nhà nương nương nhất định rất tốt." Vân Trân lại nói, "Nếu đã rất tốt, vậy hẳn có thể làm chính phi của vương gia."

Nói xong, Vân Trân mỉm cười.

Người nọ nghe thế, trong mắt hiện lên ý mừng.

Nàng ta không ngờ lời mình vừa nói rõ ràng là đánh vào mặt nàng, nàng lại không hề phản bác, ngược lại còn giúp nàng ta. Nếu biểu muội nhà nàng ta thật sự thành chính phi của Túc Vương...

"Chính phi của Túc Vương há là vị trí ai cũng đảm nhận được?" Đúng lúc này, Đức Phi vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng.

Trong giọng của bà ta không có bao nhiêu phập phồng, nhưng phi tần vừa nói chuyện kia lập tức cứng đờ, giống như có một chậu nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống chân nàng ta.

"Là thần thiếp quá phận, xin Đức Phi nương nương thứ lỗi." Người nọ vội quỳ xuống.

Những người khác cũng ngừng thở.

Bầu không khí xung quanh lập tức trở nên nặng nền.

...

Đã lâu Vân Trân không giao tiếp với nữ nhân hậu cung.

Giao tiếp với đám nữ nhân này quả thật còn gian nan hơn đối phó người Nhung ở Lạc thành.

Bởi vì người nơi đây đều là bông giấu kim.

Ai biết khi nào sẽ lọt vào bẫy của người khác?

May mà không bao lâu, A Linh mệt nhọc. Vân Trân mượn cơ hội này đưa A Linh qua thiên điện nghỉ ngơi. Ra bên ngoài, Vân Trân rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm.

"Vân phu nhân, mời bên này." Cung nữ dẫn đường nói.

...

Vân Trân cùng A Linh nghỉ ngơi trong cung của Đức Phi.

Rất nhanh đã tới tiệc tối.

Triệu Húc đã bận xong, thời điểm tới thỉnh an Đức Phi, hắn thuận tiện đón Vân Trân và A Linh đi.

"Nàng vẫn ổn chứ?" Trái phải không còn ai, Triệu Húc nắm tay nàng, hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play