Vấn đề của nó không phải câu nào Vân Trân cũng trả lời được. Nhưng cho dù không biết đáp án chính xác, nàng vẫn sẽ kiên nhẫn giảng giải cho A Linh.

Thời điểm bọn họ đi ngang một hành lang dài, đối diện có người tới.

"Thái Tử điện hạ."

"Thái Tử điện hạ."

Cung nữ, nha hoàn phía sau Vân Trân quỳ xuống hành lễ.

Thái Tử?

Vân Trân nắm tay A Linh, cúi đầu, lui sang một bên, khi Triệu Hi đi tới, hành lễ với hắn.

"Bình thân." Âm thanh quen thuộc vang lên.

Vân Trân nắm tay A Linh, đứng dậy.

Triệu Hi đứng trước mặt họ, không động đậy.

"Không ngờ ngươi còn có thể trở về." Triệu Hi nói với nàng.

Vân Trân cúi đầu, im lặng.

Lúc này, ánh mắt Triệu Hi dừng trên người A Linh: "Đây là con của ngươi?" Nói rồi, hắn liền muốn duỗi tay sờ đầu nó.

Khoảnh khắc Triệu Hi xuất hiện, toàn thân Vân Trân vẫn luôn căng chặt. Vừa phát hiện ý đồ của hắn, như phản xạ có điều kiện, nàng ôm A Linh vào lòng, để lưng của nó hướng về hắn.

Hành động này của Vân Trân đương nhiên khiến ý đồ của Triệu Hi thất bại.

Bầu không khí vốn chẳng có gì lập tức trở nên căng thẳng.

"Điện hạ bớt giận." Vân Trân nói, "A Linh tuổi còn nhỏ, sợ người lạ, lại chưa học lễ nghi trong cung. Thiếp thân chỉ lo nó sẽ mạo phạm Thái Tử điện hạ, cho nên mới có hành động vừa rồi, mong điện hạ thông cảm."

"Mạo phạm?" Triệu Hi nhìn nàng, trong đôi mắt xinh đẹp đào hoa hiện mang theo ý cười, "Ngươi thật sự cho rằng bổn cung sợ một tiểu hài tử mạo phạm hả? Huống chi nhắc tới mạo phạm, mẫu thân nó năm đó không phải càng làm nhiều chuyện mạo phạm bổn cung sao?"

Câu cuối cùng của Triệu Hi cất giấu sự nguy hiểm.

Cung nữ và nha hoàn phía sau Vân Trân đều căng thẳng.

"Thiếp thân không nhớ." Vân Trân đáp.

"Thiếp thân?" Sắc mặt Triệu Hi đột nhiên lạnh đi, "Xem ra bổn cung đánh giá ngươi quá cao rồi. Bổn cung còn tưởng ngươi rất có năng lực, không ngờ dạo một vòng, ngươi vẫn chạy đi làm thiếp thất cho người ta, có điều... Thiếp thất như ngươi nghe nói cũng vô danh vô phận. Khi nào suy nghĩ thông suốt, ngươi cứ tới Đông Cung đi, ít nhất bổn cung sẽ cho ngươi thân phận."

Triệu Hi nói xong, mặc kệ hạ nhân xung quanh nghe thấy sẽ chấn động thế nào. Hắn nhìn chằm chằm Vân Trân một lát, liền nhấc chân bỏ đi.

"Phu nhân..." Nha hoàn trong phủ lo lắng dò hỏi.

"Ta không sao." Vân Trân cúi đầu nhìn A Linh, lắc đầu.

"Mẫu thân, người khi nãy là ai vậy?" A Linh hỏi nàng.

Đôi mắt của A Linh rất lớn, cũng rất trong, Vân Trân có thể nhìn rõ ảnh ngược của mình.

"A Linh thấy sao?" Vân Trân không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại.

A Linh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên cười nói: "Là người xấu! Tên khốn! Phụ vương nói bắt nạt mẫu thân đều là tên khốn! Tên khốn!"

"Ha ha ha..."

Cung nữ và nha hoàn đều sợ sệt nhìn xung quanh, lo bị người ta nghe thấy, chỉ có Vân Trân sau khi nghe A Linh trả lời, không nhịn được mà cười ha ha.

Nàng bế A Linh lên, hôn lên trán nó: "Đúng, A Linh nói đúng, đó là tên khốn! Cho nên sau này A Linh gặp tên khốn, nhớ phải cách xa một chút. Bởi vì hiện giờ A Linh còn quá nhỏ, tên khốn sẽ nhân lúc mẫu thân và phụ vương không ở bên A Linh mà ăn A Linh."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play