"A, cái này thì chưa được!" A Linh bổ nhào vào tờ giấy, dùng tay che lại, "Vẫn chưa thể xem..."

Bộ dáng sốt ruột kia rõ ràng là không hài lòng với tác phẩm của mình, Vân Trân và Triệu Húc nhìn đều không nhịn được mà cười rộ lên.

Để giữ gìn lòng tự trọng nhỏ bé của nhi tử mình, cuối cùng Vân Trân không tiến lên.

"Vậy khi nào mới được?" Vân Trân hỏi A Linh.

A Linh dựa vào bàn, quay đầu nhìn Triệu Húc phía sau, sau đó quay đầu lại, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Vân Trân: "Ba ngày, sáu ngày, hoặc là chín ngày..."

"Được." Vân Trân xoa đầu nó, "Đến lúc đó, mẫu thân chờ xem A Linh của chúng ta viết chữ có đẹp không."

"Chắc chắn đẹp." A Linh ưỡn ngực, gật đầu.

Chơi đùa thêm một lúc, A Linh có hơi mệt, Vân Trân bảo vú nuôi đưa nó về phòng.

Nàng lại cho hạ nhân khác lui xuống, trong thư phòng chỉ còn lại Triệu Húc và nàng.

"Trân Nhi, có chuyện gì sao?" Triệu Húc cầm tay nàng, kéo nàng ngồi trên đùi nàng, ôm nàng từ phía sau.

"Thật ra thiếp có thứ này muốn cho chàng xem." Vân Trân đẩy hắn ra, từ trong tay áo lấy ra tấm thẻ bài kia.

"Đây là..." Triệu Húc nhận lấy, không rõ lắm.

Dù sao bên trên chỉ khắc một chữ "Túc", nhưng trong phủ nhiều đồ như vậy, Triệu Húc không thể món nào cũng đều thấy.

Triệu Húc gọi Nguyên Bảo vào.

Nguyên Bảo nhận lấy tấm thẻ bài kia, nhìn nhìn.

Đột nhiên, hắn kêu lên: "Nô tài nhớ ra rồi. Món đồ này đến từ Bạc Liễu Viện. Có khoảng thời gian trong phủ sản xuất hàng loạt, có điều vương gia ngài không thích, cho nên đều đưa đến Bạc Liễu Viện."

Điều này càng nghiệm chứng suy đoán của Vân Trân.

"Được rồi, bổn vương đã biết, ngươi lui xuống trước đi. Chuyện thẻ bài này không được nhắc với người khác." Triệu Húc nói.

"Vâng, vậy nô tài cáo lui." Nguyên Bảo hành lễ với họ, lui xuống.

...

"Nàng nghi ngờ đứa bé kia là..." Triệu Húc nhìn Vân Trân, nhíu mày.

Vân Trân gật đầu: "Đúng là thiếp đang nghĩ nó có phải A Dần hay không. Tính tuổi tác, hình như đúng là vậy."

Nếu là A Dần, việc này cũng quá trùng hợp rồi.

Nhưng mọi thứ ở ngay trước mắt, Vân Trân không thể không nghĩ tới phương diện kia.

"Chuyện này nàng đừng gấp, chờ ta phái Ám Ngũ ra ngoài hỏi thăm rồi tính." Triệu Húc nói.

"Vậy cũng được."

Lúc trước bọn họ quyết định tiễn A Dần đi.

Bởi vì thân thế của nó thật sự quá phức tạp, ở lại vương phủ, Triệu Húc không nguyện ý, sau này sẽ còn nhiều phiền phức.

Mà khi lựa chọn tiễn A Dần đi, bọn họ đã chọn cho nó một gia đình tốt.

Nhưng sau hai năm, một hài tử như A Dần lại một mình lưu lạc tới thành Quán Châu.

Thật ra cũng không phải không có khả năng.

Dù sao chiến tranh thật sự đã cướp đi quá nhiều mạng người.

"Nếu thật sự là A Dần, nàng định làm sao?" Triệu Húc nắm tay Vân Trân, "Nàng cũng biết thế tử của ta chỉ có thể là A Linh, không phải ai khác mà."

Nếu thân phận của A Dần bại lộ, rất nhiều thứ sẽ bị liên lụy.

Mà cố tình nó không phải hài tử của Triệu Húc, thậm chí cũng không phải hài tử của Liễu Trản Anh, nhưng bọn họ lại không thể công bố chân tướng ra ngoài.

"Từ từ rồi tính." Vân Trân nói.

Cũng không thể để nó lưu lạc bên ngoài.

Nghĩ tới ánh mắt sợ hãi của hài tử, Vân Trân lại không đành lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play