Vì sau khi tuyên chỉ, nội thị tổng quan nói hoàng đế nghe bảo Triệu Húc có nhi tử, vô cùng vui mừng, lệnh hắn lần này hồi kinh dẫn A Linh theo.

"Không phải chàng sẽ gặp phải chuyện gì, mà là chúng ta." Vân Trân duỗi tay ôm lấy hắn.

Vận mệnh của nàng sớm đã cột vào cùng Triệu Húc.

...

Triệu Húc quyết định hồi kinh.

Sau hôm ấy, hạ nhân vương phủ bắt đầu thu dọn hành lý.

Lần này hồi kinh, không biết khi nào sẽ về.

Cho nên đồ cần mang theo, công việc cần phân phó... Đều rất nhiều.

Mấy ngày nay Triệu Húc rất bận.

Chuyện trong phủ đều giao cho Vân Trân.

Không chỉ hành lý, còn cả phân phối người trong phủ.

Nàng và Triệu Húc rời khỏi Quán Châu, trong phủ khẳng định không cần dùng nhiều hạ nhân như vậy. Có vài người nên bán, nên sa thải đều phải chuẩn bị. Quản gia trong phủ là người bản địa Quán Châu, sau khi Vân Trân và Triệu Húc hồi kinh, quản gia sẽ ở lại tiếp tục thay họ chăm sóc vương phủ.

Những hạ nhân khác đi hay ở còn dễ tính toán, chỉ có ba người kia, quản gia không dám tự tiện quyết định, đành xin chỉ thị của Vân Trân.

Vân Trân nghe xong, trầm tư một lát, bảo quản gia cho các nàng chút tiền, tống cổ đi.

...

"Đang nghĩ chuyện gì mà tập trung thế?"

Hôm nay, Triệu Húc xong việc sớm, về Túc Vương phủ, liền thấy Vân Trân đang ngây người ngồi bên cửa sổ.

"Chàng về rồi." Vân Trân đứng dậy, giúp hắn cởi áo choàng trên người, treo lên giá áo bên cạnh.

"Nghĩ gì đấy?" Triệu Húc cầm tay nàng, hỏi.

"Cũng không có gì." Vân Trân nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định nói với Triệu Húc một tiếng, "Quản gia tới hỏi thiếp ba người ở hậu viện phải xử lý thế nào. Thiếp nghĩ, tuy rằng sau các nàng vào vương phủ không có chỗ nào khả nghi, nhưng hiện tại chàng phải hồi kinh, dẫn theo các nàng vẫn có chỗ không ổn. Bởi vậy thiếp làm chủ, bảo quản gia cho các nàng ít tiền, để các nàng rời khỏi vương phủ, tự mình mưu sinh."

Trong ba người này, Vân Trân biết Mộ Thanh là người của Lưu Vân Bạch. Hai người còn lại, Tích Tuyết trông tương tự nàng, nhìn có vẻ xúc động, còn Nguyên Hương vô cùng cẩn thận.

Lần này Triệu Húc hồi kinh, hiểm nguy hay không còn chưa biết.

Vân Trân không dám để những người không đáng tin ở bên Triệu Húc, không bằng nhân cơ hội này tiễn các nàng đi.

"Tiễn đi cũng tốt." Triệu Húc gật đầu, "Thật ra nàng không tiễn đi, ta cũng sẽ tìm cớ tiễn họ đi. Có điều hiện tại, để nàng ra mặt quả thật hợp tình hợp lý."

"Hợp tình hợp lý?" Vân Trân nhất thời không kịp phản ứng, nhìn Triệu Húc.

Triệu Húc thấy nàng hiếm khi mơ hồ, không nhịn được mà chọc nhẹ mũi nàng, cười bảo: "Chẳng lẽ nàng quên rằng nàng hiện tại chính là nữ nhân được bổn vương sủng ái nhất sao? Bổn vương vì nàng, ngay cả thị thiếp cũng không nạp, chỉ chuyên sủng một mình nàng. Lúc này, nàng đuổi tất cả mỹ nhân bên cạnh bổn vương đi, người khác chỉ nghĩ nàng muốn độc chiếm toàn bộ ân sủng của bổn vương. Nhưng cố tình, cho dù nàng đuổi tất cả mỹ nhân bên cạnh bổn vương đi, bổn vương cũng không tức giận. Nàng xem, chúng ta có phải bớt đi rất nhiều phiền phức không?"

Ban đầu lúc Triệu Húc nói, Vân Trân còn nghiêm túc nghe.

Nhưng hắn càng nói càng không đứng đắn, Vân Trân lạnh giọng: "A, vậy sao? Vương gia là muốn thiếp thân gánh tội danh 'người đàn bà đanh đá' à?"

"Nào phải 'người đàn bà đanh đá' chứ?" Triệu Húc ôm chặt nàng, "Thật ra bổn vương mới là người muốn độc chiếm nàng mới đúng!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play