"Vương lão gia, xin lỗi, vẫn chưa có tin tức của lệnh công tử." Triệu Húc nói.

"Vương lão gia thở dài: "Thảo dân biết, chuyện này không dễ tìm. Hiện tại chiến loạn chưa bình, vương gia đừng vì khuyển tử mà lãng phí nhân lực nữa. Vương gia ngài tìm lâu như vậy, lúc trước thảo dân cũng phái người tìm kiếm, đều không có kết quả. Kết tiếp, chỉ có thể nghe theo mệnh trời."

Tuy Vương Quân Ngọc chỉ là con nuôi của họ, nhưng đối với phu phụ Vương gia, bọn họ xưa nay chưa từng coi Vương Quân Ngọc như người ngoài. Ngay từ đầu, Vương lão gia bồi dưỡng Vương gia chính là muốn sau trăm năm, sản nghiệp trong tay sẽ giao cho hắn xử lý, ngay cả khi có Vương Kỳ Lân, phu phụ Vương gia cũng chưa từng thay đổi ý tưởng này.

Ba tháng trước, Vương Quân Ngọc nói có hàng hóa cần đưa tới Lạc thành.

Kết quả nửa đường lại gặp thổ phỉ.

Con đường trở về cũng có thổ phỉ. Nhưng nếu là thổ phỉ bình thường, đại thương hộ như Vương gia, bọn chúng không dám đánh cướp. Không ai ngờ nơi đó đột nhiên xuất hiện một nhóm thổ phỉ lợi hại, trực tiếp cướp hàng hóa của họ, còn bắt Vương Quân Ngọc đưa đi.

Sau khi Vương Quân Ngọc bị đưa đi, tiểu nhị cửa hàng lập tức báo quan, sau đó chạy về báo tin cho họ.

Khi ấy, Vương phu nhân đang ở Quán Châu hỗ trợ chăm sóc A Linh. Vương lão gia không dám nói chuyện này với bà, sợ bà lo lắng. Nhưng bản thân ông dẫn người tới nơi Vương Quân Ngọc bị thổ phỉ đưa đi tìm kiếm, bọn họ cùng người của quan phủ tìm một vòng, đều không tìm thấy bóng dáng của Vương Quân Ngọc. Mà đám thổ phỉ kia giống như mây khói, tới vô ảnh, đi vô tung.

Bọn họ không tìm thấy Vương Quân Ngọc trong núi.

Vương lão gia lại phái người tìm xung quanh.

Không chỉ thế, còn huy động mọi người của cửa hàng hỗ trợ tìm kiếm.

Nhưng Vương Quân Ngọc giống như bốc hơi khỏi nhân gian, một chút manh mối cũng không có.

Có câu sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

Vương lão gia coi Vương Quân Ngọc như nhi tử thân sinh, dù thế nào cũng phải tìm được hắn, cho dù là thi thể cũng muốn đưa thi thể về, an táng trong phần mộ tổ tiên Vương gia.

Có điều bọn họ tìm không bao lâu, tin tức người Nhung đánh hạ Lạc thành từ phương Bắc truyền tới, như nạn châu chấu, che trời lấp đất.

Người Nhung sắp tới, người Vương gia chỉ có thể tạm thời về Toại Châu tị nạn.

Chuyện Vương Quân Ngọc mất tích không thể giấu tiếp, bị Vương phu nhân biết được.

Khi biết tin, Vương phu nhân lập tức ngất xỉu.

Cuối cùng, nếu không phải bên cạnh còn Vương Kỳ Lân và A Linh cần chiếu cố, chỉ sợ bà sẽ đòi đi tìm. Nhưng hết cách, bà còn phải chăm sóc hai đứa nhỏ, lại được Túc Vương gửi gắm, chỉ có thể về Toại Châu trước. Vương lão gia hứa với bà, ông sẽ ở lại, mãi đến khi tìm được Vương Quân Ngọc mới thôi.

Trong lòng Vương phu nhân cũng rất mâu thuẫn.

Một bên là trưởng tử, một bên là trượng phu.

Nhưng ngẫm lại Vương Quân Ngọc rất có hiếu với họ, cuối cùng bà vẫn nhẫn tâm bảo trượng phu ở lại.

Nhưng đến ngày khởi hành, Vương phu nhân luôn hiếu thắng thế mà bật khóc. Mà Vương Kỳ Lân luôn không vừa mắt Vương Quân Ngọc cũng kéo tay Vương lão gia, bảo ông phải đưa đại ca về.

Cứ như vậy, Vương lão gia ở lại.

Chiến loạn nổi lên khắp nơi, rất nhiều người vội vã xuống Nam tị nạn, ông lại mang theo lương thực lên Bắc. Sau đó, ông lại liên lạc với mấy vị lão hữu, mọi người cùng nhau gom góp lương thực, y phục, thuốc trị thương, đưa đến Hỏa Diễm thành.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play