Ngoại trừ việc này, còn một việc khiến Triệu Húc rất lo lắng:

Triều đình.

Từ khi Lạc thành bị công phá, tin tức người Nhung xâm lược lập tức cấp báo tám trăm dặm về kinh thành. Hiện tại, cách thời điểm Lạc thành bị mất đã sắp hai tháng, tin tức từ kinh thành truyền về vẫn là triều đình còn đang tranh luận.

Có kẻ cho rằng lần này người Nhung xâm lấn, tội ở Trấn Bắc quân.

Trấn Bắc Hầu trấn thủ Bắc địa nhiều năm như vậy, người Nhung xâm lấn địa giới Bắc địa khi nào cũng không biết, thậm chí còn để chúng lặng lẽ đoạt được Lạc thành, sau khi Lạc thành binh bại Trấn Bắc Hầu mới nhận được tin. Cho nên, ngoài việc chống đỡ ngoại địch, trước mắt nên trừng phạt nguyên soái của Trấn Bắc quân, Trấn Bắc Hầu Liễu Hầu Uyên.

Lại có người cho rằng không nên trừng phạt Liễu Hầu Uyên.

Thắng bại là chuyện thường của nhà binh.

Bắc địa có thể bình an nhiều năm, Trấn Bắc Hầu có công lớn nhất, không thể chỉ vì để mất Lạc thành mà trừng phạt Trấn Bắc Hầu. Bằng không, đối đầu với kẻ địch mạnh, lòng quân sẽ loạn.

Cũng có người cho rằng không phạt Trấn Bắc Hầu, nhưng cũng không thể bỏ qua sai lầm lần này của ông ta.

Mấy năm nay, Trấn Bắc Hầu và Trấn Bắc quân do ông ta dẫn dắt đã biến Bắc địa thành hậu hoa viên của mình, nói không chừng sớm đã có lòng riêng. Sợ rằng Trấn Bắc Hầu nhân chiến loạn lần này khởi binh tạo phản, cho nên tốt nhất là phái đại tướng khác tới chỉ huy Trấn Bắc quân.

Cứ tranh luận không thôi, có kẻ che tai ngậm miệng, giả vờ câm điếc, không phát biểu ý kiến.

Nhưng triều đình vẫn tranh luận không ngừng.

Trong triều, đa phần đều không thích Trấn Bắc Hầu.

Ngay cả phụ hoàng hắn cũng bắt đầu do dự, suy xét có nên mượn chiến tranh với người Nhung lần này tước đi quyền lực của Trấn Bắc Hầu, đoạt lại Bắc địa về tay triều đình hay không.

Hai tháng nay, bên phía triều đình trước sau vẫn không có quyết định. Điều này khiến Triệu Húc vô cùng sốt ruột.

Bởi vì phụ hoàng hắn ở kinh thành xa xôi, đôi mắt của ông, lỗ tai của ông đều đến từ người khác, có khả năng sẽ bị vài kẻ có ý xấu lấp kín, che lại, cho nên ông căn bản không biết tình hình ở Bắc địa lúc này nghiêm trọng thế nào. Triệu Húc cũng từng nhiều lần viết thư, phái người đưa về kinh thành.

Nhưng phụ hoàng hắn dường như không tin những gì hắn viết.

Mãi đến mấy ngày trước, hắn nhận được thư mẫu phi sai cửa hàng Tô gia đưa tới, thế mới biết thì ra hơn một năm hắn rời kinh, lòng tin phụ hoàng dành cho hắn đã bị tiểu nhân châm ngòi, dần biến mất. Hiện tại, thư hắn viết tuy đã đến tay phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại không tin hắn.

Đơn giản là vì hắn từng cưới nữ nhi của Liễu gia Liễu Trản Anh làm phi.

Dù Liễu Trản Anh đã chết, nhưng phụ hoàng hắn vẫn hoài nghi giữa hắn và Liễu gia liệu có hợp tác gì người ngoài không biết không. Dù đó chỉ là chút mất tín nhiệm nhỏ nhoi, cũng sẽ ngay lúc này bị phóng đại vô hạn.

Sau khi nhận được lá thư của mẫu phi, Triệu Húc từng bi thống.

Hắn bi thống vì phụ hoàng hắn không tin hắn.

Nhưng điều khiến hắn bi thống hơn chính là đối đầu với kẻ địch mạnh, người ở kinh thành xa xôi kia vẫn tranh quyền đoạt lợi, căn bản không suy xét rằng, một khi Bắc địa mất, Vân Hán Quốc sẽ bại dưới vó ngựa của người Nhung.

Hắn bi thống chính là tướng sĩ ở Bắc địa anh dũng giết địch, người bọn họ bảo vệ phía sau lại đang nghĩ cách làm thế nào giết chết bọn họ.

Triệu Húc thống khổ.

Trân Nhi, nếu hiện tại có nàng bên cạnh thì tốt biết mấy.

...

Lúc này, Vân Trân ở Lạc thành xa xôi cuối cùng cũng nhớ ra bóng người quen thuộc ở trong viện ngày ấy là ai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play