Vân Trân mặc kệ gã, bảo Hữu hộ pháp mở bình gốm ra.

"Quả nhiên." Vân Trân cười.

Là phệ tâm xà!

Chơi cũng lâu rồi, nàng định kết thúc việc báo thù này.

Hữu hộ pháp thả phệ tâm xà từ bình gốm ra, phệ tâm xà ngửi thấy mùi máu, chậm rãi bò tới chân tên lùn.

"Không, đừng, đừng..." Tên lùn sợ hãi.

"Đi thôi." Đúng lúc này, Vân Trân đột nhiên nói với Hữu hộ pháp.

Hình ảnh kế tiếp, nàng cũng đoán được.

Chờ đến sáng sớm ngày mai, người thay ca tới, phát hiện hộ vệ bên ngoài đã bị đánh ngất, tất nhiên sẽ xông vào, phát hiện thi thể của tên lùn treo trên giá sắt...

Khi đó, phệ tâm xà mà tên lùn thích nhất đã ăn trọn trái tim của gã.

...

Vân Trân được Hữu hộ pháp cõng rời khỏi tướng quân phủ.

Từ lúc nhìn thấy tên lùn ở Bính thất, Hữu hộ pháp đã đoán được thương tích ở tay chân Vân Trân từ đâu mà ra.

Vân Trân chọn dùng cách ăn miếng trả miếng, Hữu hộ pháp còn thấy thủ đoạn của nàng còn quá nhẹ.

Nếu để giáo chủ biết, thứ tên lùn kia phải đối mặt chắc chắn còn đáng sợ hơn cái chết.

...

Sáng sớm hôm sau, sắp tới thời gian xuất phát, Vân Trân vẫn chậm chạp không ra ngoài.

Nha hoàn đẩy cửa đi vào, lại phát hiện Vân Trân không ở đây, chăn trên giường vẫn còn y nguyên. Nàng giật mình hét lên, chạy ra ngoài.

Không bao lâu, Ám Ngũ chạy tới.

Gã tìm được bức thư Vân Trân để trên bàn.

Bên trên phong thư viết bốn chữ "Vương gia thân khải".

Ám Ngũ không dám chậm trễ, lập tức ra roi thúc ngựa chạy ra ngoài thành.

Thời điểm Triệu Húc nhìn thấy lá thư kia, Vân Trân đã ở xa trăm dặm.

Tối qua, Hữu hộ pháp cõng nàng rời khỏi tướng quân phủ, đi thẳng tới cổng thành phía Nam, ở đó sớm đã có người đứng chờ tiếp ứng bọn họ.

Bọn họ lợi dụng dây thừng, nhân lúc trời tối lén rời khỏi Hỏa Diễm thành.

Rời khỏi Hỏa Diễm thành không bao lâu, Vân Trân nhìn thấy một chiếc xe ngựa.

Đó là xe ngựa Hữu hộ pháp cho người chuẩn bị.

Xem ra bọn họ sớm đã lên kế hoạch.

Cũng chính vì thế, cho nên mọi chuyện mới thuận lợi.

Bôn ba suốt đêm.

Đến khi trời gần sáng, xe ngựa dừng ở một trấn nhỏ.

Vân Trân không biết trấn nhỏ này tên gì, chỉ biết sau khi rời Hỏa Diễm thành, bọn họ đi thẳng về hướng Tây, vẫn chưa rời khỏi phạm vi Bắc địa.

Mà trấn nhỏ này thoạt nhìn rất an bình, dường như không hề vì chiến sự đến mà hoảng loạn.

Ở một tòa viện trong trấn nhỏ, Vân Trân gặp được thần y Miến Đà Loa xa cách đã lâu.

"Tiền bối." Vân Trân gật đầu, ánh mắt chứa đầy kích động.

Bởi vì trước khi đi Hữu hộ pháp nói với nàng, Lệ Vô Ngân đang ở cùng Miến Đà Loa.

Hiện tại, nếu Miến Đà Loa ở đây, vậy chứng tỏ Lệ Vô Ngân cũng ở đây.

"Đừng tìm nữa, người không ở đây." Chờ Hữu hộ pháp ra ngoài, Miến Đà Loa nói.

Vân Trân chấn động.

"Ta biết ngươi muốn nói gì. Có điều, hắn đi rồi."

"Tại... Tại sao..." Vân Trân nhìn Miến Đà Loa.

Tại sao lại đi?

Tại sao không gặp nàng?

Hắn bảo Hữu hộ pháp đón nàng tới không phải vì muốn gặp nàng sao?

"Thật ra người muốn gặp ngươi là ta." Miến Đà Loa nói, "Là ta bảo hắn phái người đón ngươi từ Hỏa Diễm thành tới." Nói tới đây, Miến Đà Loa nhìn tay chân Vân Trân bị thương, thở dài, "Chỉ là ta không ngờ mình vẫn chậm một bước."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play