"Lời này của Bát gia quá xem trọng Vân Trân rồi." Vân Trân lạnh lùng nói, "Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu Bát gia dám bố trí thế cục này, tất nhiên đã điều tra Vân Trân, chắc cũng biết Túc Vương rất tín nhiệm Vân Trân. Một khi đã vậy, ngài làm sao khẳng định ngân châm đó có thể ly gián quan hệ giữa Vân Trân và Túc Vương?"

Bát gia mỉm cười, nụ cười rất nhẹ.

"Vân cô nương cảm thấy ta chỉ để lại những ngân châm đó?"

Vân Trân nhíu mày.

Quả nhiên thế!

Ngày ấy từ tướng quân phủ trở về, ở hành lang, những lời Triệu Húc nói với nàng rõ ràng mang ý thử. Quả nhiên đêm đó ngoại trừ ngân châm, thích khách còn để lại thứ khác...

Nếu thật sự là vậy, dự cảm của nàng ngày ấy không phải giả. Mục đích của Triệu Húc thật sự là thử nàng sao?

Rốt cuộc là chứng cứ gì?

Sau khi nàng rời khỏi đại sảnh tướng quân phủ, Trấn Bắc Hầu đã nói gì với Triệu Húc?

Nhất thời, Vân Trân cảm thấy bực bội.

Nàng rất ít khi bực bội, đặc biệt là hai ba năm nay.

Càng lớn, càng thành thục, gặp chuyện cũng càng bình tĩnh.

Nhưng hiện tại, tâm trạng bực bội kia như hóa thành ngọn lửa muốn thiêu rụi nàng.

Triệu Húc... Đang thử nàng sao?

Mặc dù chỉ dùng mấy câu đơn giản...

Sự thật này cũng khiến nàng khó mà chấp nhận được.

"Vân cô nương không muốn biết bọn ta để lại thứ gì sao?" Bát gia hỏi.

"Bát gia sẽ nói à?"

"Đương nhiên không." Bát gia cầm chén rượu, lắc đầu.

Đúng vậy.

Khẳng định bọn họ sẽ không nói nàng biết đơn giản như vậy.

Đương nhiên, nàng cũng có thể nghĩ cách khiến bọn họ nói ra.

Nhưng nàng không muốn làm như vậy.

Nàng muốn...

Muốn chính miệng Triệu Húc hỏi nàng!

Nếu thật sự hoài nghi nàng, vậy tự mình hỏi nàng đi!

"Binh phù ở đâu?" Chớp mắt, Vân Trân lại trở về nét mặt lạnh băng.

Bát gia cười như không cười mà nhìn nàng.

"Các ngươi lấy binh phù làm gì?" Vân Trân lại hỏi, "Muốn mượn cơ hội này lật đổ Trấn Bắc Hầu?"

Dù sao mất binh phù là chuyện lớn.

Chuyện này có thể rất lớn, lại có thể rất nhỏ. Cuối cùng muốn xử lý thế nào đều phải xem quyết định của đương kim Thánh Thượng. Nhưng với sự kiêng kị của Thánh Thượng với Liễu gia, chắc hẳn không phải chuyện tốt.

Thái độ trên mặt Bát gia không hề thay đổi.

"Muốn mượn binh phù vu oan giá họa?"

Bát gia im lặng.

Vân Trân nhìn ông ta, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

"Hoặc là muốn triều đình tự chặt hai tay?"

Thời điểm nàng còn chưa ý thức được, ý tưởng này đã ra khỏi miệng.

Dứt lời, nụ cười trên mặt Bát gia cuối cùng cũng hơi buông xuống, nhưng đó chỉ là thời gian rất ngắn, ngắn đến mức Vân Trân thiếu chút cho rằng đó là ảo giác. Nhưng nàng biết, đó không phải ảo giác.

"Cho nên mục đích của các ngươi không phải lật đổ Trấn Bắc Hầu, mà là diệt trừ Trấn Bắc quân?"

Binh phù là món đồ rất quan trọng, đồng thời cũng là vật tượng trưng cho thân phận tướng soái.

Nếu có kẻ lợi dụng binh phù ra lệnh, vậy Trân Bắc quân...

"Vân cô nương, ngươi cần phải về rồi." Đúng lúc này, Bát gia đột nhiên đứng lên, nói với nàng.

Vân Trân nhìn ông ta.

"Thảo dược cô nương cần đã chuẩn bị xong."

Vân Trân nhìn chằm chằm ông ta một lúc, hành lễ: "Cáo từ."

Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play