Liễu phu nhân nói xong, hiện trường an tĩnh lại.

Bà ấy nhìn Vân Trân, hừ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Ngay lúc này, Vân Trân lên tiếng, Liễu phu nhân dừng lại.

"Phu nhân người sai rồi. Vân Trân ở trước mặt phu nhân thoạt nhìn đạm nhiên như thế không phải vì đắc ý, mà vì Vân Trân không thẹn với lương tâm, dù là cái chết của Túc vương phi hay chuyện gì khác. Còn về lời phu nhân nói, nếu ngày nào đó không được Túc Vương sủng ái, Vân Trân sẽ rơi vào địa ngục, vạn kiếp bất phục, người lại sai rồi. Sở dĩ Vân Trân ở lại bên cạnh Túc Vương không phải vì Túc Vương sủng ái, chỉ vì Vân Trân muốn làm như vậy, vì Vân Trân yêu Túc Vương. Nếu ngày nào đó không yêu, dù có cho Vân Trân bao nhiêu sủng ái, bao nhiêu quyền lực và phú quý, Vân Trân cũng khinh thường."

Nói tới đây, Vân Trân dừng lại, hành lễ với Liễu phu nhân.

"Nói chuyện không hợp nhau, không ngại nhiều lời thêm mấy câu. Liễu phu nhân không hiểu Vân Trân, Vân Trân không buồn, càng không cưỡng cầu. Cáo từ."

Dứt lời, Vân Trân rời đi, để lại Liễu phu nhân đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm.

...

Vân Trân trở lại viện ban đầu.

Nàng không vào trong, mà chờ ngoài sân.

Ngoài dự đoán, nàng vô cùng bình tĩnh, sầu lo trước khi tới tướng quân phủ cũng giảm bớt. Có lẽ thái độ của Liễu phu nhân hoàn toàn cắt đứt ý niệm kết giao với tướng quân phủ.

Tuy những người khác không nói gì, nhưng trong lòng có lẽ cũng giống Liễu phu nhân, đều đem cái chết của Liễu Trản Anh trách lên đầu nàng.

Nàng không biết trong thư từ qua lại Liễu Trản Anh đã nói gì với người Liễu gia, nàng cũng không muốn giải thích. Giống như những gì nàng nói với Liễu phu nhân, nàng có được sủng ái hay không, không liên quan, Triệu Húc yêu nàng bao lâu, cũng không liên quan, nàng ở lại chẳng qua vì nàng tình nguyện, chẳng qua vì nàng yêu Triệu Húc.

Chỉ đơn giản vậy thôi.

Những người khác nghĩ gì, nàng không thèm để ý.

Người nàng để ý chỉ có một mình Triệu Húc.

Giống như tối qua có thích khách xông vào tướng quân phủ, mọi người nghĩ nàng thế nào cũng được, chỉ cần Triệu Húc tin nàng.

Không biết đứng chờ bên ngoài bao lâu, Triệu Húc đi ra.

"Đi thôi, chúng ta về." Triệu Húc nắm tay nàng, tay có hơi lạnh lẽo.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu.

Nàng không hỏi Trấn Bắc Hầu đuổi nàng đi để nói gì với Triệu Húc.

Bởi vì nàng tin hắn.

...

Ngồi xe ngựa trở về, cả hai đều không nói chuyện.

Tới nơi, Triệu Húc xuống xe ngựa trước, sau đó cẩn thận đỡ nàng xuống.

"Trận tuyết này không biết đến khi nào mới ngừng, sức khỏe nàng không tốt, phải chú ý giữ ấm một chút." Triệu Húc vừa giúp nàng chỉnh lại áo khoác, vừa dặn dò.

"Thiếp biết rồi." Vân Trân gật đầu.

Tuy Từ Bi Độ đã được giải, nhưng thời gian trúng độc quá dài, cơ thể vẫn bị hao tổn, đặc biệt là trường hợp như đổ tuyết càng phải chú ý.

"Đi thôi, chúng ta vào trong." Triệu Húc nắm tay nàng vào trong viện.

Chờ tới hành lang đại sảnh, Triệu Húc dừng lại, nhìn tuyết lớn bên ngoài, ưu sầu nói: "Không biết sau trận tuyết này lại có bao nhiêu người chịu tai ương?"

"Sẽ khá lên thôi." Vân Trân an ủi.

Triệu Húc gật đầu.

Ngay lúc Vân Trân định về phòng nghỉ ngơi, Triệu Húc đột nhiên gọi nàng.

Nàng dừng lại, nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự nghi hoặc.

"Y thuật nàng cao minh, có biết trên đời này có thứ thuốc gì khống chế một người hay không?" Triệu Húc hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play