Trấn Bắc quân, Trấn Bắc quân.

Không lẽ hắn muốn ra tay với Trấn Bắc quân?

Mà nàng nên dùng lý do gì thuyết phục Triệu Húc đồng ý cho nàng tới thành Hỏa Diễm đây?

Dù sao nơi đó là đại bản doanh của Trấn Bắc Hầu Liễu gia ở Bắc địa, thân phận của nàng với người Liễu gia nói có hơi đặc biệt, nếu không có lý do chính đáng, sợ rằng không đi được.

Trong lúc Vân Trân đắn đo không biết nên làm sao để tới thành Hỏa Diễm, một cơ hội tốt đột nhiên xuất hiện trước mắt nàng: 

Nạn tuyết.

Nạn tuyết ở Bắc địa lần này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của họ.

Quán Châu vẫn còn may, nhưng những nơi khác ở Bắc địa lại tổn thất nghiêm trọng, đặc biệt là thôn trang gần thành Hỏa Diễm. Vì đại bản doanh của Trấn Bắc quân ở thành Hỏa Diễm, đối với bá tánh Bắc địa mà nói thành Hỏa Diễm là nơi an toàn nhất, do đó không ít thôn xóm dần xuất hiện gần đó.

Nạn tuyết lần này, thôn xóm gần thành Hỏa Diễm chịu tổn thất nặng nề.

Triệu Húc là Túc Vương đương triều, bá tánh Bắc địa gặp nạn, hắn đương nhiên nên tới thăm, hỗ trợ cứu tế nạn dân, xử lý sự vụ sau đó.

Hơn nữa chuyến đi này, thời gian không nói trước được.

Vân Trân liền có lý do đi theo.

"Nhưng..." Triệu Húc lại do dự.

Tình hình bên kia phức tạp, điều kiện gian khổ, hắn không muốn Vân trân đi theo. Hơn nữa A Linh còn nhỏ, Vân Trân ở lại trong phủ cũng có thể chiếu cố hài tử.

"Chàng không cần lo lắng cho thiếp, cũng không cần lo cho A Linh." Vân Trân lắc đầu, "Có chàng ở bên, thiếp có thể chịu khổ gì? Còn về A Linh,hôm trước Vương phu nhân có gửi thư nói tòa viện ở huyện Lương Khê bị sập, định tới thành Quán Châu ở vài ngày, vừa lúc có thể nhờ bà ấy hỗ trợ chăm sóc A Linh. Trong phủ còn có bà vú, ám vệ, A Linh sẽ không sao."

Cuối cùng, Triệu Húc không nói lại Vân Trân, chỉ đành đồng ý.

Chuẩn bị xong xuôi, Vân Trân liền theo Triệu Húc khởi hành tới thành Hỏa Diễm.

Tuy nói nàng tới thành Hỏa Diễm là vì Lưu Vân Bạch, nhưng nhìn bá tánh gặp nạn bên đường, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu. Thời gian cho phép, nàng cũng sẽ chủ động hỗ trợ chữa trị, hoặc là giúp đỡ đầu bếp nấu canh đuổi hàn nhiệt.

Cứ như vậy, đi đi dừng dừng.

Tới ngày thứ bảy, bọn họ đến thành Hỏa Diễm.

Tình hình ở thành Hỏa Diễm còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng của họ.

Có điều, Trấn Bắc Hầu đã sai Chiến Sơn Hà tổ chức người Trấn Bắc quân trợ giúp nạn dân, tuy tình hình nghiêm trọng, nhưng nhìn qua vẫn ngay ngắn trật tự.

Vân Trân được dẫn về chỗ ở, Triệu Húc mang người đi gặp Chiến Sơn Hà.

"Chỗ ta tạm thời không cần ai hầu hạ, các ngươi lui xuống đi." Vân Trân nói với hạ nhân trong phòng.

"Vâng." Hạ nhân lui xuống.

Vân Trân ngồi trong phòng, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn.

Nàng làm theo ước định tới thành Hỏa Diễm vào ngày thứ bảy.

Nếu nàng đã tới thành Hỏa Diễm, kế tiếp chính là chờ người của Lưu Vân Bạch chủ động liên lạc với nàng.

"Lão bá, chỗ ta không cần người hầu hạ." Thời điểm Vân Trân tự hỏi, có một lão bộc cầm chổi đi vào, nhìn dáng vẻ là muốn quét dọn phòng ốc.

Lão bá kia làm như không nghe thấy, vẫn cúi đầu, cầm chổi quét quét.

"Lão bá..." Vân Trân sửng sốt, đi qua, muốn bảo ông ấy ra ngoài.

Chớp mắt duỗi tay

Vân Trân ở trong phòng ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng mà đánh mặt bàn.

Nàng dựa theo ước định, ở thứ bảy mấy ngày gần đây đến Hỏa Diễm Thành.

Nếu nàng đã tới Hỏa Diễm Thành, như vậy kế tiếp, chính là chờ Lưu Vân Bạch bên kia người, chủ động liên hệ nàng.

"Lão bá, ta nơi này tạm thời không cần người hầu hạ."

Trong lúc Vân Trân tự hỏi, có một lão bộc cầm chổi đi vào, nhìn dáng vẻ là muốn quét dọn phòng ốc.

Lão bá kia giống như không nghe thấy, vẫn cúi đầu, cầm chổi quét quét.

"Lão bá..." Vân Trân sửng sốt, đi qua, muốn bảo ông ấy ra ngoài.

Chớp mắt duỗi tay, lão bộc kia đột nhiên nhét vào tay nàng một thứ gì đó.

"A, a..." Lão bộc ngẩng đầu, khoa tay múa chân vài cái, miệng ê ê a a, sau đó ôm chổi rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play