Bọn hạ nhân nghe vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, muốn nói lại thôi.

Sao có thể chỉ là có nỗi khổ?

Chỉ sợ vương phi lúc này hận không thể ăn tươi nuốt sống vị ở Tê Thư Trai.

Bọn họ chỉ là hạ nhân bị bán vào Túc Vương phủ, không dám hi vọng xa vời. Ban đầu được phân tới Bạc Liễu Viện, nghĩ chủ nhân Bạc Liễu Viện là vương phi của vương phủ, ngày tháng sau này nói không chừng sẽ tốt một chút.

Khi đó, bọn họ rất chờ mong.

Nhưng đi theo vương phi, ngày càng càng dài, bọn họ càng phát hiện công việc ở Bạc Liễu Viện căn bản không phải việc cho người làm,

Tính cách của vương hi cũng không tốt như bên ngoài đồn.

Trong lòng nếu có gì buồn bực, liền trút giận lên người hạ nhân bọn họ.

Vốn dĩ bọn họ là hạ nhân, cho dù chủ tử trách phạt, bọn họ cũng không nên có nửa câu oán hận. Nhưng chủ tử trách phạt căn bản không có quy luật, không có lý do mà đến.

Ví dụ như có một nha hoàn hầu hạ trước đây.

Nha hoàn kia chỉ mới tới vài ngày, đột nhiên bị vương phi kêu vào phòng. Nàng ấy đi vào, nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, không dám bất kính. Nàng không biết mình phạm sai lầm gì, vương phi nhìn chằm chằm nàng nửa này, đột nhiên hét lên một tiếng, cầm lấy roi treo trên tường, quất lên người nàng.

Nha hoàn bị đánh tới người đầy thương tích, không thể qua khỏi đêm đó, cứ thế qua đời.

Đây không phải người duy nhất.

Cứ hỏi mà xem, hiện giờ hạ nhân trong Bạc Liễu Viện này có ai không nhờ quan hệ, hi vọng có thể được điều ra khỏi Bạc Liễu Viện sớm?

Vương phi đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là nửa năm trước, sau hỏa hoạn ở Tê Thư Trai, vương gia nhốt vương phi ở Bạc Liễu Viện, không cho phép nàng ta bước ra khỏi Bạc Liễu Viện nửa bước.

Vương phi bị cấm túc, tính cách càng ngày càng cực đoan, cũng khiến họ càng ngày càng sợ hãi.

Thử hỏi, người ngay cả "nhi tử thân sinh" cũng muốn giết chết, làm sao khiến người khác tin được nàng ta còn nhân tính?

Cho nên nghe Nhạn Bắc nói, trong lòng đám hạ nhân lại không hề ủng hộ.

...

Ngày tháng dường như trở về như bình thường.

Giống như trước đây, Vân Trân ở Tê Thư Trai, mỗi đêm Triệu Húc đều tới, không hề thay đổi. Chỗ thay đổi, có lẽ là có thêm A Linh.

Nhưng Vân Trân biết đây chỉ là biểu tượng mà thôi, là Triệu Húc bảo vệ mẫu tử họ quá tốt, cho nên nàng mới không nhìn thấy sóng ngầm mãnh liệt bên ngoài.

Không nhìn thấy, cũng không thể tỏ vẻ không có.

Ngay trước mắt là Liễu Trản Anh ở Bạc Liễu Viện.

Dù thế nào chuyện nàng cùng A Linh trở về, Liễu Trản Anh cũng biết.

Như vậy với tính cách hiện giờ của Liễu Trản Anh, khẳng định sẽ không dễ dàng để yên.

Có điều, địch bất động, ta bất động.

Vân Trân đã không còn là Vân Trân của ngày xưa, hiện tại nàng có A Linh, A Linh là điểm mấu chốt của nàng. Nếu Liễu Trản Anh dám làm hại tới A Linh, lần này, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

...

Tin tức A Linh chào đời truyền tới huyện Lương Khê.

Sau khi biết, Vương gia lập tức phái người đưa gạo kê, dấm, than củi đến. Những thứ này là phong tục của Vân Hán Quốc, thời điểm tiểu hài nhi chào đời, nhà mẹ đẻ của nữ tử sẽ đưa chúng tới, đại biểu cho lời chúc phúc và cầu nguyện.

Vương phu nhân biết Vân Trân không có người nhà, trong lòng vẫn luôn đau lòng cho nàng, trước đây muốn gả nàng vào Vương gia, kết quả nàng và công tử Vương gia không có duyên phận, ngược lại thu nhận Vương Kỳ Lân làm đồ đệ.

Vương phu nhân không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nhưng nói đến cùng, bà đã coi Vân Trân như khuê nữ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play