Vốn dĩ Vân Trân còn hơi căng thẳng.

Nhưng thấy Triệu Húc như vậy, căng thẳng lập tức biến mất.

Chỉ là sinh con thật sự rất đau, cơ thể như muốn xé rách...

Cho dù nàng chịu đựng, vẫn đau đến sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu.

Triệu Húc thấy nàng như thế càng sốt ruột.

"Oa!"

Rốt cuộc, tiếng khóc vang dội của trẻ con cũng vang lên trong ngôi miếu cũ nát, thậm chí là phủ qua tiếng mưa bên ngoài.

"Lão gia, chúc mừng chúc mừng, là tiểu công tử!" Bà đỡ ôm hài nhi mới chào đời tới trước mặt Triệu Húc.

Triệu Húc lại không thèm nhìn hài tử, mà trực tiếp bổ nhào đến lên người Vân Trân, vùi đầu vào bả vai nàng, ôm chặt lấy nàng.

"Trân Nhi, Trân Nhi..." Triệu Húc ôm lấy Vân Trân, không ngừng gọi, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.

Vân Trân hiện giờ đã không thấy đau nữa, có lẽ do quá đau, đau tới chết lặng. Lúc này nàng rất mệt, cả người như bị trút hết sức lực, mệt đến mức không mở mắt nổi.

Nàng gian nan nghiêng đầu nhìn Triệu Húc, sau đó nhìn hài từ bà đỡ bế tới.

"Phu nhân, chúc mừng phu nhân, là tiểu công tử! Phu nhân người mau xem, tiểu công tử rất giống phu nhân, sau này trưởng thành chắc chắn sẽ được rất nhiều thiếu nữ ái mộ."

Bà đỡ kia coi như hiểu chuyện, vị "lão gia" này hoàn toàn không dùng được. Có nhà nào hài tử chào đời, hài tử cũng không thèm một cái, liền ôm phu nhân mà gọi chứ? Đặc biệt là hài tử còn là con trai?

Nếu không phải thấy vị "lão gia" này căng thẳng như thế, bà tử thậm chí sẽ nghi ngờ hài tử bà đang bé rốt cuộc có phải con của hắn không?

Cuối cùng có thể dùng được vẫn là mẫu thân của hài tử.

Cho nên thấy Vân Trân nhìn qua, bà đỡ vội bế hài tử tới trước mặt Vân Trân, nói lời cát tường.

"Phu nhân người xem..." Bà đỡ nói.

Vân Trân cố gắng mở mắt nhìn hài tử trong lòng bà đỡ.

Nhỏ bé như vậy, da còn nhăn nheo, thoạt nhìn rất xấu. Nhưng Vân Trân lại chấn động. Nàng vốn dĩ là một linh hồn từ thế giới khác tới, ràng buộc nàng với thế giới này cũng chỉ có những người nàng để ý.

Nhưng hiện tại, nhìn hài tử trong lòng bà đỡ, nàng đột nhiên phát hiện mình như gắn chặt với thế giới này.

Đây là hài tử cốt nhục tương liên của nàng, là hài tử nàng hoài mười tháng mới sinh, là cốt nhục của nàng, càng là ràng buộc của nàng với thế giới này.

Vốn dĩ chỉ có Triệu Húc, nàng xem như đặt chân đến thế giới này.

Nhưng bây giờ có hài tử, nàng thật sự đã trở thành người ở đây.

Sau này, sợ rằng không dám dễ dàng rời đi nữa.

Bởi vì trong lòng có vướng bận rất lớn.

Nhỏ bé như vậy, thế mà thật sự là con của nàng.

Vân Trân vui sướng, lại chua xót không nói nên lời.

...

Hài tử chào đời không bao lâu, mưa bên ngoài liền ngừng.

Vân Trân lăn lộn như vậy, thể lực không chống đỡ nổi, cuối cùng thiếp đi.

Lúc này, Triệu Húc mới có chút cảm giác của người làm phụ thân. Hắn từ tay bà đỡ nhận lấy hài tử, phân phó ám vệ ra ngoài tìm đồ dinh dưỡng, đồng thời còn cả sữa cho hài tử.

Ám vệ rời đi.

Bà đỡ cầm túi tiền nặng trĩu, cao hứng đứng cạnh nói Triệu Húc nghe nên nuôi hài tử thế nào, chăm sóc Vân Trân ra sao.

Ám Ngũ và những ám vệ khác canh giữ bên ngoài, hiện tại cũng tò mò nhìn vào muốn xem tiểu chủ nhân trong lòng Triệu Húc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play