Mấy ngày nay, trên cơ bản nàng đã thích ứng với thế giới hắc ám, tuy rằng đôi khi vội vã vẫn sẽ té ngã hay đụng đồ, nhưng sinh hoạt hằng ngày đối với nàng đã không còn là vấn đề quá lớn.

Vì thế, thời điểm Miến Đà Loa nói có thể lấy băng gạc xuống, nàng chỉ cho rằng vết thương trên mắt đã khỏi rồi, sau này không cần bôi thuốc nữa mà thôi.

"Được không?" Vân Trân ngồi trên ghế, hỏi.

Miến Đà Loa cầm kéo đứng sau lưng nàng, sư phụ Độc Thủ Y Tiên thì đứng bên cạnh.

Vân Trân nói xong, Miến Đà Loa giao kéo cho Độc Thủ Y Tiên.

Độc Thủ Y Tiên sửng sốt, duỗi tay nhận lấy.

"Sau khi tháo ra, con đừng mở mắt vội." Độc Thủ Y Tiên nói.

"À vâng." Vân Trân ngây ra một lúc, vẫn gật đầu.

Tuy rằng nàng không hiểu nguyên nhân sư phụ nói như vậy.

Chẳng lẽ sợ hốc mắt không có tròng, trống rỗng đáng sợ sao?

Trong phòng an tĩnh.

An tĩnh đến mức tiếng kéo cắt băng gạc được phóng đại vô hạn.

Vân Trân ngồi trên ghế, cảm nhận trọng lượng băng gạc đeo trên mắt đang dần giảm bớt, càng ngày càng nhẹ, càng ngày càng nhẹ...

Theo đó, trong thế giới của nàng hình như xuất hiện ánh sáng.

Ánh sáng?

Sao có thể?

Là ảo giác chăng?

Hai mắt nàng đã không còn, sao có thể xuất hiện ánh sáng?

Nhưng Vân Trân phát hiện ánh sáng kia không hề biến mất, hơn nữa càng lúc càng sáng.

"A..." Bên cạnh là tiếng hít thở mạnh của Độc Thủ Y Tiên.

Theo đó, tầng băng gạc cuối cùng trên mắt Vân Trân cũng được lấy xuống.

"Đừng cử động." Lúc này là Miến Đà Loa lên tiếng.

Tâm trạng Vân Trân bị kinh hãi lấp đầy, căn bản không có cách nào tự hỏi.

Ánh sáng.

Trong thế giới của nàng có ánh sáng.

"Từ từ, từ từ... Thích ứng đã, từ từ... Mở mắt..." Miến Đà Loa ở cạnh dẫn đường.

Vân Trân mang theo hoảng sợ, không thể tin được cùng chần chờ chậm rãi mở mắt.

"A!" Khoảnh khắc mở mắt, ánh sáng vốn ôn hòa đối với người thường mà nói, ở chỗ Vân Trân lại phá lệ chói mắt. Ngay lập tức, nàng nhắm chặt mắt lại.

Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa ở bên căng thẳng quan sát phản ứng của nàng.

Qua thêm một lát, chờ đôi mắt thích ứng, Vân Trân lần nữa mở mắt ra.

Thế giới có hình ảnh ở trước mắt nàng dần hiện rõ.

Nàng nhìn thấy bàn, nhìn thấy vách tường, nhìn thấy sư phụ và Miến Đà Loa đứng cạnh.

Nàng chớp mắt, có nước mắt từ hốc mắt trào ra.

"Thành công! Thành công rồi! Không ngờ lại thật sự thành công!" Miến Đà Loa vui mừng thé to.

Nhưng Độc Thủ Y Tiên lại mang sắc mặt phức tạp mà nhìn nàng.

Trong đầu Vân Trân trống rỗng.

Nàng dường như vẫn còn đắm chìm trong ánh sáng bất ngờ này.

Đôi mắt của nàng...

Mang theo nghi hoặc, chần chờ, ngón tay chậm rãi xoa đôi mắt.

Thế mà nhìn thấy sao?

Sao có thể nhìn thấy?

Sớm đã đoán trước nàng sẽ nghi ngờ, Miến Đà Loa ở bên giải thích: "Thật ra đôi mắt của ngươi căn bản không hề lấy xuống. Ta và lang băm, à, sư phụ của ngươi đã tìm được một cách có thể giữ lại đôi mắt của ngươi... Có điều cách kia vô cùng mạo hiểm, xác suất thành công cũng thấp, sợ nói với ngươi, cuối cùng lại không thành công, khiến ngươi vui mừng hụt, vì thế mới gạt ngươi... Chẳng qua bây giờ thì tốt rồi, ngươi đã có thể nhìn thấy."

Sự thật là thế sao?

Đôi mắt không lấy xuống?

Nhưng...

Vân Trân ngơ ngác nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play