"Để Vương tiểu thiếu gia vào đi." Triệu Húc cầm sổ con, nói.

"Vâng." Thị vệ lui xuống.

Rất nhanh, Vương Kỳ Lân đã tới.

Phía sau còn có Nguyên Bảo bất lực đi theo.

Triệu Húc ngẩng đầu nhìn Vương Kỳ Lân đứng bên dưới, sau đó cúi đầu tiếp tục làm việc.

"Lân Nhi, ngươi tới có chuyện gì à?" Triệu Húc hỏi.

"Ta muốn đưa hài cốt của sư phụ ta về huyện Lương Khê an táng!" Vương Kỳ Lân tiến lên trước một bước, nói.

Vừa nghe lời này, tay Triệu Húc cầm bút lập tức dừng lại.

Nguyên Bảo đứng sau Vương Kỳ Lân cứng đờ: "Vương gia..."

Hắn vừa mở miệng, Triệu Húc liền gác bút xuống, phân phó: "Ngươi lui xuống đi."

Nguyên Bảo sửng sốt, ngay sau đó khom người, đáp "Vâng" rồi lui xuống.

Chờ Nguyên Bảo đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc và Vương Kỳ Lân.

"Lân Nhi, đừng gây chuyện nữa." Triệu Húc nghiêm nghị nói.

Nếu đổi thành người khác đứng ở đây, nhìn Triệu Húc như vậy, khẳng định sẽ sợ hãi, không dám nói bậy. Nhưng cố tình, người khác sợ Túc Vương Triệu Húc này, nhưng Vương Kỳ Lân không sợ.

Bởi vì nó biết bí mật của Triệu Húc.

Nó biết Túc Vương ngồi trước mặt thích sư phụ của nó.

Chỉ cần một ngày nó còn là đồ đệ của sư phụ, Túc Vương sẽ không dám làm gì nó!

"Ta không gây chuyện!" Vương Kỳ Lân nhướng mày, "Dù sao hài cốt ở ngoại ô kia với ngài mà nói cũng không có tác dụng gì. Tại sao ngươi không cho ta mang đi?"

"Lân Nhi." Triệu Húc nhíu mày.

Vương Kỳ Lân cũng tức giận trừng mắt, không hề nhượng bộ.

Cuối cùng, vẫn là Triệu Húc thỏa hiệp trước. Hắn giơ tay xoa giữa mày, trong ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi. Hắn vẫy tay với Vương Kỳ Lân, Vương Kỳ Lân hất cằm, quay đầu sang một bên.

"Lại đây." Triệu Húc nói.

Vương Kỳ Lân bĩu môi, không cam lòng tới trước mặt Triệu Húc.

Triệu Húc nhìn nó giận dỗi, có thể thấy trong lòng nó không tình nguyện.

Triệu Húc là người lớn, sao có thể so đo với hài tử bảy tám tuổi? Huống chi tiểu hài nhi trước mắt còn là đồ đệ của người nọ.

"Lân Nhi, nghe lời, đừng quấy rối nữa." Triệu Húc giơ tay xoa đầu Vương Kỳ Lân.

Vương Kỳ Lân bất mãn, vốn định trực tiếp gạt tay hắn đi, nhưng nhớ tới thân phận của Triệu Húc, tuy hắn còn nhỏ, tính cách kiêu căng, có khi vô pháp vô thiên, nhưng có một số việc nó vẫn rõ ràng.

Người trước mặt này là vương gia, là nhi tử của hoàng đế.

Nể mặt sư phụ nó, ở một mức độ hắn cho phép nó "tùy hứng". Nhưng chuyện gì cũng có giới hạn, nếu nó vượt qua ranh giới đó, vậy thì không được.

"Ta quấy rồi thì sao? Dù sao thi thể chôn trong mộ kia cũng không phải sư phụ ta." Vương Kỳ Lân vẫn không phục.

Ngày ấy phụ tử Vương gia tới Túc Vương phủ, Triệu Húc đã kể chuyện Vân Trân giả chết với họ. Sau khi biết, Vương lão gia và Vương Quân Ngọc mới có thể bình tĩnh rời khỏi thành Quán Châu như vậy.

Vương Kỳ Lân thấy hắn chỉ nhìn mình, không nói gì, liền bĩu môi, uất ức nói: "Ngài chỉ nói sư phụ ta giả chết để chữa bệnh. Nhưng ngài ấy đi đâu, khi nào trở về, những việc này ngài lại không nói với ta, còn bảo ta đừng quấy rối?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play