Tiểu nhị nhận tửu hồ lô, nghe họ nói muốn thuê ba gian phòng, có hơi khó xử.

"Khách quan, không dối gạt các ngài, phòng cho khách của khách điếm đã sắp đầy, trước mắt chỉ còn thừa một gian phòng, thật ngại quá." Tiểu nhị nói, "Ba vị có thể ăn cơm, nhưng phòng cho khách..."

Độc Thủ Y Tiên nhướng mày, lộ vẻ không vui.

Vân Trân nhìn đại đường, quả thật người đông.

Nàng đang muốn nói đổi khách điếm.

Lúc này, vẻ bất mãn trên mặt Độc Thủ Y Tiên càng nghiêm trọng: "Bọn ta có thể bỏ thêm bạc, chứ không đổi khách điếm! Kêu chưởng quầy của các ngươi ra đây, bọn ta có rất nhiều bạc!"

Tác phong hành sự trên giang hồ của Độc Thủ Y Tiên vốn dĩ nửa chính nửa tà, ông ấy làm việc, toàn bộ dựa vào tâm trạng. Năm đó không phải nợ nhân tình của Đức Phi, ông cũng sẽ không ủy khuất chính mình tới Thanh Lương sơn trang dạy y thuật cho một tiểu nha hoàn.

Đương nhiên sau khi gặp Vân Trân, Độc Thủ Y Tiên không hề hối hận khi nhận nàng làm đồ đệ.

Mà hiện tại, bọn họ đi đường mấy ngày mới gặp trấn nhỏ này. Độc Thủ Y Tiên thật sự không muốn đi nữa, một hai muốn ngủ lại khách điếm này.

Ông không tin, khách điếm lớn như vậy mà không có ba gian phòng cho họ!

Tiểu nhị thấy Độc Thủ Y Tiên không dễ chọc vào, liền vội đi gọi chưởng quầy ra.

Chưởng quầy ra giải thích, thật sự không còn phòng cho khách, bởi vì phòng chỗ họ sớm đã bị người của cửa hàng Hoàng phủ Phủ bao trọn.

Gian còn dư thật ra là phòng dự bị khách điếm đề phòng sự cố.

Nghe chưởng quầy nói, Vân Trân lại nhìn người ăn cơm trong đại đường, phát hiện bọn họ đúng là quen nhau, hẳn là người của cửa hàng Hoàng Phủ mà chưởng quầy nhắc tới.

"Sư phụ..." Vân Trân kéo tay áo Độc Thủ Y Tiên, muốn khuyên bảo.

"Ta mặc kệ, ta mặc kệ! Đêm nay lão nhân phải ở đây!" Độc Thủ Y Tiên gạt tay Vân Trân, vừa nói vừa đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống.

Vân Trân ôm trán.

Sư phụ nàng ngày thường cũng coi như thông tình đạt lý, nhưng một khi đã cố chấp, ai cũng không cản đường.

Trên đại đường, người của cửa hàng Hoàng Phủ thấy vậy đều lộ vẻ bất mãn.

"Cha, cha!" Ngay lúc Vân Trân do dự xem nên khuyên bảo sư phụ nhà mình thế nào, trên lầu đột nhiên vang lên tiếng nữ tử. Sau đó, một nữ tử áo vàng dung mạo tiếu lệ chạy ra, gọi người dưới lầu, "Cha trúng độc rồi! Mau lên trấn tìm đại phu tới đây!"

Trúng độc?

Đại đường lập tức sôi trào.

Rất nhanh, liền có người chạy ra ngoài tìm đại phu.

Vân Trân nghi hoặc.

"Chưởng quầy, chưởng quầy, mau bảo tiểu nhị đem đồ ăn rượu ngon lên đây!" Đúng lúc này, Độc Thủ Y Tiên ngồi trước bàn, chiếc đũa gõ chén, kêu to.

Dứt lời, Vân Trân cảm giác có vài người của cửa hàng Hoàng Phủ nhìn sư phụ mình.

"Nha đầu, Lệ giáo chủ, cả hai qua đây ngồi đi." Độc Thủ Y Tiên căn bản mặc kệ người của cửa hàng Hoàng Phủ, vẫy tay với Vân Trân và Lệ Vô Ngân. Nói xong, ông còn thúc giục tiểu nhị mau dâng đồ ăn.

Trên lầu vừa có người trúng độc, chủ quán nào có tâm trạng tiếp tục buôn bán?

Nhưng Độc Thủ Y Tiên không ngừng thúc giục, tiểu nhị nhìn chưởng quầy, chưởng quầy hết cách, chỉ có thể bảo tiểu nhị xuống bếp lấy đồ ăn.

"Tới đây!"

Độc Thủ Y Tiên lại vẫy tay, Vân Trân bất lực thở dài, cùng Lệ Vô Ngân đi qua ngồi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play