Liễu Minh Nhẫn nghe xong, lộ vẻ không tán đồng.

Không đợi hắn lên tiếng, Liễu Khiếu Lâm lại nói: "Đệ không biết Túc Vương kia hỗn trướng thế nào đâu? Đã cưới cô nương tốt như Trản Anh muội tử, bây giờ còn sinh cho hắn một tiểu tử mập mạp, nhưng Túc Vương kia thì sao? Không hề đối xử tốt với Trản Anh muội tử, sủng hạnh nô tỳ, còn trong lúc Trản Anh muội tử mang thai cùng nô tỳ khanh khanh ta ta... Minh Nhẫn, đệ không biết..."

"Câm miệng!" Nghe đến đây, Liễu Minh Nhẫn thật sự không nghe nổi nữa, trực tiếp ngắt lời Liễu Khiếu Lâm, "Đó là Túc Vương, sao huynh có thể chửi bới sau lưng ngài ấy? Hơn nữa Trản Anh đã gả cho người ta làm vợ, chuyện giữa muội ấy và Túc Vương là chuyện nhà của muội ấy, huynh xen vào làm gì?"

"Trản Anh muội tử là người ngoài sao? Chuyện nhà của muội ấy chúng ta không quản được?" Liễu Khiếu Lâm vẫn không phục.

"Huynh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ! Nhưng cho dù huynh muốn bệnh vực Liễu Trản Anh, cũng không nên khai đao với thương nhân họ Vương kia! Gia quy của Liễu gia là gì? Quy củ của Trấn Bắc quân có gì? Huynh dùng quyền lực xử lý chuyện riêng, không biết hối cải, huynh đặt gia quy Liễu gia ở đâu? Đặt mặt mũi Trấn Bắc quân chúng ta vào đâu?"

"Nhưng..." Liễu Khiếu Lâm nhíu mày.

"Nhưng cái gì? Chẳng lẽ huynh quên sao huynh lại đến hộ vệ doanh sao? Lúc trước chính vì huynh làm việc lỗ mãng xúc động, suýt làm hỏng việc lớn, phụ thân đại nhân mới điều huynh từ quân doanh tới hộ vệ doanh. Ý của phụ thân đại nhân chính là muốn huynh tôi luyện tính tình, không ngờ huynh chẳng những không biết hối cải, còn gây ra đại họa như vậy! Ta thấy, hộ vệ doanh này huynh cũng không cần ở lại nữa!"

Nghe Liễu Minh Nhẫn giảng đạo lý, Liễu Khiếu Lâm mới bừng tỉnh.

"Ta đây lập tức viết thư cho phụ thân đại nhân, xem kết cục của huynh thế nào!" Liễu Minh Nhẫn nói.

...

Liễu Khiếu Lâm thừa nhận đồ của người Nhân trong đội thương nhân Vương gia do mình bỏ vào.

Bởi vậy, sau nửa tháng bị bắt giam, Vương lão gia cuối cùng cũng được thả ra.

Vương lão gia tuổi đã lớn, nhà lao ẩm ướt, ăn ở quá kém, sau khi ra ngoài liền bệnh nặng một hồi. Vân Trân tự mình bắt mạch, kê phương thuốc cho ông ấy.

Hôm sau, Vương lão gia mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh, ông kêu Vương Quân Ngọc mời Vân Trân tới, giáp mặt cảm tạ nàng.

"Vương lão gia không cần như thế. Chuyện này vốn do ta mà nên, là ta xin lỗi ngài mới đúng." Vân Trân nói.

Liễu Khiếu Lâm thừa nhận mình vu oan hãm hại.

Nhưng lý do, gã không nói rõ.

Sau khi Vương lão gia được thả, Liễu Khiếu Lâm bị đánh năm mươi quân côn, tạm thời giao lại toàn bộ chức vụ ở hộ vệ doanh, chờ Trấn Bắc Hầu xử lý.

Xong việc, Liễu Minh Nhẫn tự mình tới khách điếm tìm Triệu Húc.

Hai người mật đàm trong phòng một lát, Liễu Minh Nhẫn rời đi.

Sau khi Liễu Minh Nhẫn đi, Triệu Húc nói với Vân Trân nguyên nhân Liễu Khiếu Lâm hãm hại Vương gia.

Vân Trân nghe xong, tâm trạng chùng xuống.

Nhưng nguyên nhân thật sự lại không thể nói rõ với người Vương gia, chỉ nói trước kia nàng không cẩn thận đắc tội Liễu Khiếu Lâm, có thù riêng với gã. Hiện tại, nàng ở bên cạnh Triệu Húc, Liễu Khiếu Lâm không thể trả thù nàng, cho nên trút giận lên người Vương gia.

Bởi vậy tất cả những gì Vương gia phải chịu đều là do nàng, trong lòng nàng vô cùng áy náy.

"Vân đại phu không thể nói như vậy." Vương lão gia lắc đầu, "Chuyện này tuy nguyên nhân do Liễu tướng quân và người có ân oán mà nên, nhưng chuyện đi đến nước này cũng có liên quan tới Vương gia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play